CHUYỆN T̀NH TRUNG THU BA MƯƠI NĂM SAU

Bài Số #2

 

 

 

 

Nh́n hoàng hôn trên băi biển, mặt trời từ từ mất dần sau rặng núi, cảnh buổi chiều làm em chợt nhớ đến anh nhiều hơn.  Sóng biển vẩn vơ đều như hơi thở của hai tâm hồn, nhưng anh ơi hồn em đă lạnh rồi.

Mặt trời đă tắt hẳn, em vẫn thơ thẩn một ḿnh dưới ánh trăng, em vẫn bước đi
mà không bao giờ đến được chân trời, em với tay níu anh mà h́nh như em đă nắm lấy hư không.  Trời về đêm không lạnh lắm mà có lẽ v́ thiếu anh mà em cảm thấy lạnh thêm.  B́nh minh đă đến, em vẫn lang thang, nh́n mặt trời lên từ từ dưới chân núi, ôi đẹp làm sao, đẹp như chuyện t́nh anh và em.

Chiều chiều nh́n đàn hươu trước sân, em biết đó là hươu mẹ và đàn con đi kiếm ăn, mà em không bao giờ thấy cha của chúng. Chúng ta hai mái đầu đă điểm sương.  Giờ này anh ở đâu, anh có c̣n nhớ đến em không, hay anh đang mơ về phương trời thơ mộng nào đó.  Em biết em rất vui khi được có anh bên cạnh, anh là niềm đau, là những ǵ mà thượng đế đă ban cho em. Em biết đâu có ǵ tồn tại với thời gian, cảnh về chiều buồn lắm anh có biết không, chợ chiều lưa thưa vài người, trường học đă tan, chỉ c̣n vài học sinh đứng thơ thẩn, mắt láu liên chờ bà mẹ đến đón về.

Mỗi buổi chiều em thường hay đi dạo trên vỉa hè, cây si trồng hai bên đường, làm đường đi thêm nhiều bóng mát, em xót xa lắm, em thương cho chính em mà anh biết chăng bóng mát bao giờ cũng c̣n đó.  Có khi em thấy cây si trổ bông thật thơm, và trái thật ngọt, làm ḷng em se thắt lại.  Mẹ dậy rằng "Con ơi đừng lạc lối về".  Em thương Mẹ lắm, em rất giống Mẹ từ khuôn mặt, nết na và ḷng bao la mà Mẹ đă dành trọn cuộc đời cho đàn con.  Em mỉm cười nói với Mẹ rằng "Con hiểu lắm Mẹ ơi".  Em cũng nói với ḷng ḿnh, “phận cá chậu chim lồng", chỉ biết cười đùa có thế thôi và thương cho kiếp hồng nhan của ḿnh.

Đâu đây em nghe văng vẳng giọng hát Khánh Ly:

Nơi em về ngày vui không em
Nơi em về trời xanh không em
Ta nghe ngh́n giọt lệ
Rớt xuống thành hồ nước long lanh

Em khóc nhiều rồi, lệ trên gối hằng đêm, lệ hoen mi gầy.  Em xin anh cho em nụ cười, nụ cười như ngày hai đứa mới quen, cho nhau trong khuôn viên đại hoc.  Rồi anh khoác áo chiến binh, ngày anh về ta nên duyên, ḿnh đă vẹn câu thề.  Anh cảm ơn em nuôi con khôn lớn, anh khiêm nhường đó thôi, công lao anh cũng nhiều lắm.

Tổ chim sau nhà hàng năm vẫn đầy trứng.  Em c̣n nhớ có lần vô t́nh anh đă làm vỡ một trong những trứng đó, anh xót xa than với em.  Em chợt hiểu rằng anh vẫn mong đàn chim toàn vẹn.

Em tin rằng anh sẽ đến, anh đừng ngu ngơ nữa, sỏi đá bao giờ cũng cần có nhau như chúng ta cần ôm ấp trong tuổi về chiều.