Ngày xưa anh thương ví em là
mây trắng và anh là bầu trời. Hôm qua, hôm nay và mãi mãi, mây
trắng bao giờ cũng vẫn là của trời.
Một buổi sáng mùa hè, trên thảm cỏ xanh tươi mát, những giọt sương mai
còn đọng lại lóng lánh như những viên kim cương, và trên trời có những
đám mây trắng lững lờ trôi. Một đám đông quấn quít nhộn nhịp nói
cười bên nhau giống y như những lần ra chơi trong sân trường dạo nào.
Lẫn lộn trong đám bạn bè cũ, mình gặp lại nhau. Anh đến đó, và em
đã nhận ra anh. Mái tóc anh vẫn bồng bềnh dù đã điểm nhiêu sợi bạc theo
thời gian, đôi mắt anh vẫn linh động, và nụ cười của anh vẫn còn chất
chứa biết bao nhiêu trìu mến và thiết tha. Kể từ hôm ấy, em biết,
cuộc đời hai đứa sẽ bước sang một giai đoạn thử thách mới.
Cách đây thật lâu, lâu lắm rồi, chúng mình là bạn học chung một trường.
Tình cảm của tuổi học trò thật đơn sơ và vô tư, giống như hai con chim
sẻ, tung tăng bay đi khắp nơi tìm kiếm thức ăn cho nhau. Những
ngày sắp vào mùa Xuân, không gian đượm một màu tươi mát và bên ngoài
trời hơi lành lạnh, một cái lạnh thật nhẹ nhàng và dễ thương, bọn mình
thường rủ nhau ra đứng tựa lan can nơi hàng lang lớp học để chuyện trò
và để nhìn xuống sân trường, lúc đó đang ngập đầy những cánh hoa màu
vàng sặc sỡ. Trường mình có một vài cây, có hoa màu vàng, hoa
thường nở rộn ràng trong những ngày sắp vào mùa Xuân. Không ai
trong chúng ta biết tên của loài hoa đó là gì, chỉ biết là hoa thường nở
vào buổi chiều khi ánh nắng đã lịm dần sau những vòm cây, và cho đến
sáng ngày hôm sau hoa đã rụng đầy trong sân trường. Chỉ riêng hai
đứa minh đã quyết đinh đặt tên cho những cành hoa đó là “hoa Hoàng Hôn”.
Cuối năm lớp 12, hàng phượng vĩ trước cổng trường đã nở đầy hoa, màu hoa
đỏ tươi như màu máu thắm đã báo hiệu mùa thi xắp đến. Bọn học sinh
chúng mình tạm chia tay để về vùi đầu vào sách vở chuẩn bị cho ngày thi.
Năm ấy, học sinh trường mình thi đậu gần hết, thật là bõ công cho những
tháng ngày miệt mài thức khuya dậy sớm để gạo bài. Sau ngày có kết
quả, một vài người trong nhóm mình đã được học bổng đi du học, một vài
đứa đã được nhận vào những trường đại học theo đúng sự lựa chọn của
mình. Có một vài đứa đã kém may mắn, thi rớt nên phải khăn gói lên
đường vào trung tâm trình diện nhập ngũ. Không hiểu vì lý do thầm
kin riêng tư nào đó, anh đã tình nguyện đăng lính và chỉ trong vài tháng
anh sẽ phải có mặt ở quân trường Thủ Đức. Lần cuối gặp nhau, hai
đứa đã đi bộ trên con đường quen thuộc, con đường đó mình đã đi qua lại
nhiều lần, nhưng lần ấy bỗng nhiên thấy nó thật xa lạ và hun hút.
Không hiểu sao hai đứa chỉ lặng lẽ đi bên nhau mà không nói năng gì, một
nỗi buồn man mác không thể diễn tả được đã rơi xuống phủ kín những bước
chân nặng trĩu của chúng mình. Có lẽ trong giây phút ấy, hai đứa
âm thầm hiểu rằng ngày mai mình sẽ xa nhau, xa thật xa, xa ngút ngàn, và
ngày gặp lại thì mong manh như những sợi tơ trời.
Thời gian âm thầm trôi, thỉnh thoảng từ một tiền đồn hẻo lánh nào đó,
anh viết về cho em một lá thơ, kể thật nhiều về cuộc đời làm lính của
anh. Anh kể về những buổi chiều anh và tiểu đội đi hành quân trong
những khu rừng âm u, mưa và gió ngoài trời cứ vô tình trút xuống thân
thể những người lính oai hùng nhưng rất cô đơn vì phải cách xa những
người thân yêu nơi thành phố. Qua thơ từ, tình yêu mình đã đến lúc
nào không hay. Làm người yêu của lính thật buồn mà cũng thật vui.
Vui nhất là những ngày Chủ Nhật khi được về phép, anh hay đến nhà thăm
em và hai đứa đã đưa nhau đi dạo phố hết luôn một ngày. Mùa Xuân
cuối cùng, ngày mùng 3 Tết, anh đến thăm em, nhìn mái tóc rối bời và bộ
quân phục dính đầy bùn đất, em thấy thương anh vô vàn, và trong giây
phút ấy, em đã nhận biết rằng cuộc tình minh trong thời chinh chiến thật
mong manh.
Hơn 30 năm sau, mỗi đứa đã có một cuộc đời riêng, một trách nhiệm trên
vai. Hình ảnh một người bạn học và cũng là người yêu năm xưa tưởng
như đã phai mờ trong tâm trí, những kỷ niệm hồn nhiên ngây dại của thuở
học trò, những kỷ niệm thương yêu ngọt ngào của thuở yêu nhau hình như
cũng đã được khép kín ở một góc nào đó trong tâm hồn. T hế mà hôm nay,
bỗng dưng Thượng Đế huyền linh đã xui khiến mình gặp lại nhau trong một
ngày đầy kỳ thú. Dưới ánh nắng ban mai nhẹ nhàng trong vòm trời
xanh trong, bọn học trò chúng mình đã tìm lại những dư âm ngày cũ, quấn
quít vui đùa kể cho nhau nghe những chuyện vui, chuyện buồn mà mình đã
trải qua trong cuộc đời.
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, tất cả mọi người phải từ giã nhau để
trở về với cuộc sống của riêng mình. Ngồi trong lòng chiếc máy bay, nhìn
ra khung cửa nhỏ, lòng em buồn mênh mông, và nước mắt đã tuôn rơi thật
nhiều trên đôi má. Bên ngoài nắng ấm đã chan hòa phủ xuống những ngọn
cây dừa cao vút, và phi đạo đã mờ dần sau làn khói của chiếc phản lực
cơ.
Anh còn nhớ, có một lần em hỏi anh, nếu một bà Tiên hiện đến ban cho anh
một điều ước, thì anh sẽ ước điều gì, anh ước anh được giống như bầu
trời và em là mây trắng. Mây trắng muôn thuở vẫn bay và luôn được ôm ấp
trong bầu trời rộng thênh thang.
|