Nhân buổi HNTT05
được tổ chức ở quận Cam của Nam Cali vừa qua, anh Hai Đèo đã hớn ha hớn
hở đi gặp bạn bè sau 30 năm xa cách. Buổi tối đêm Hội Ngộ anh được
xếp ngồi cạnh chị Năm Đẹt, nhìn đi nhìn lại rồi phải lòng. Khi trở
về nhà anh thao thức trằn trọc bao đêm, điện thoại thì không dám, sợ có
tịch nên ấp a ấp úng khó nghe, thêm cái tật hay măc cở e làm hư chuyện.
Anh nghĩ:
Nếu không uống thuốc liều
Sao quen người cho đặng
Thôi thì tiêu thì tiêu
Một phen liều cho đặng
Bèn mạo muội viết một e-mail cho chị Năm Đẹt ghẹo chọc mỏng mỏng làm
quen. Thơ rằng:
Ba mươi năm trước Hai Đèo hãy còn xoan, tuổi đời mới một bó lẻ mấy que,
hãy còn ngoan, mắt còn sáng, tóc còn xanh, hồn còn trong trắng, chưa có
dọc ngang, nên chỉ biết đi lang thang hái me ở dọc đàng, leo rào ăn cắp
mận của mấy nhà dọc đàng Thành Thái dưới trời nắng chang chang.
Hồi đó có thấy một cô bé mặt tròn tròn bầu bỉnh, nước da bánh ích; cô
thấy có me, có mận, nên cô tò tè tới xin. Bây giờ ngẩm lại thì...
sao cô bé đó có khuôn mặt giống cô Năm Đẹt quá nhe! Vậy cho hỏi... có
phải là hồi đó hay đi xin me, xin mận không nè?
Chị Năm Đẹt đọc thơ rồi vừa tức tối, vừa buồn cười. Chị ngẩm nghĩ:
Chẳng
lẻ lại làm thinh
Cho anh này trêu ghẹo
Phải cho biết tài mình
Xem có còn ngoắc ngoéo
Chị liền gởi lại một
e-mail trả lời rằng:
Ba mươi năm trước cô bé ấy còn trẻ con, tuổi đời mới có mười mí, hãy còn
non, mắt còn ướt, tóc còn mướt, còn khờ dại thơ ngây, chỉ lo học hành,
đâu mà nghịch ngợm như người ta, phá làng phá xóm quậy ơi là quậy.
Hồi đó có thấy một anh chàng mặt trông hiền hiền quê quê, chưa biết thả
dê, anh thường hay leo trèo hái me bên đường lề, rình rình để trèo rào
hái mận nhà người ta ở kế bên trường trên đường Thành Thái. Bây
giờ nghĩ lại... hình như anh chàng đó có khuôn mặt giống như anh Hai Đèo
ở xứ Cao Bồi. Vậy cho hỏi chứ... hồi đó hái me, hái mận có từng đo
đất bao giờ không thì nói?
Anh Hai Đèo đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, trong đầu lại nghĩ:
Rõ kỳ
phùng địch thủ
Mình chưa gặp bao giờ
Thêm một lần xem thử
May mà được lòng cô
Rồi viết như vầy:
Chuyện xưa tức là chuyện đã cũ, chuyện nói ra tức là chuyện không dấu,
chuyện thời thơ ấu là chuyện lúc chưa trưởng thành, chuyện rành rành bây
giờ là chuyện ba mươi năm sau, chuyện anh Hai Đèo từ ngày HNTT05 trở về
cứ dào dào dạt dạt, ra ngẩn vào ngơ, nhung nhung nhớ nhớ là chuyện có
thật không phải giả vờ. Anh Hai Đèo muốn xây hồ Bán Nguyệt mà gạch
Bát Tràng không biết kiếm ở đâu ra, cô bé ngày xưa có biết thì xin chỉ
dùm nha, anh Hai Đèo xin kết cỏ ngậm vành, sẽ có ngày ơn đền nghĩa trả.
Chị Năm Đẹt đọc đi rồi đọc lại, đọc hôm nay đọc lại ngày mai, chị hiểu
được y’, biết được lòng, nên đầu óc của chị mấy ngày liền cứ suy nghĩ
lông bông, nhưng rồi chị quyết định không trả lời. Mấy tháng sau,
chị nhận được một lá thơ của một người bạn kể rằng:
Bạn tui ơi… là bạn, hồi nào làm cái gì gì, để một rừng cây si,
ôi… mọc
dài… dài hết lối đi. Có mắc mớ gì tui mà thơ tới thơ lui, than
ngắn thở dài, nhắn nha nhắn gởi: “muốn nói mà không nói được, muốn
nói mà không nói ra lời, nói xa nói gần bị người ta giận“. Tui kêu
cứ việc nghe theo ông bà cha mẹ đã dạy, đẹp trai hổng bằng mặt chai,
riết… rồi thì cũng có ngày. Rồi… rồi đó nhe, nghe đâu là quyết
định dù góc biển chân trời cũng nhứt định phải gặp, cũng nhứt định sẽ
đợi. Để rồi tui pho quợt mấy cái thơ cho mà coi, chị làm ơn liên lạc trả
lời, đừng để tui phải làm đòn gánh gánh nặng hai đầu Đèo Đẹt mà
khổ cái thân tôi.
Chị Năm Đẹt nhận mấy lá thơ của người bạn, đọc rồi lại đọc. Vài ngày sau
chị trả lời anh Hai Đèo:
Muốn
đi Đèo ngang
Không sợ gian nan
Chỉ sợ phủ phàng
Thân lại lầm than
Anh Hai Đèo đang mỏi
mòn trông đợi, thấy e-mail của chị Năm Đẹt thì vừa mừng vừa run, anh mở
ra coi, đọc rồi mừng húm, liền trả lời:
Lẹt
Đẹt đi sau rồi cũng tới
Tới cho Đèo Đẹt vui duyên mới
Lèo Đèo theo gót quyết không rời
Hội Ngộ hằng năm cùng nhau tới
Đến đây xin tạm
ngưng câu chuyện tình lâm ly hấp dẫn của anh Hai Đèo và chị Năm Đẹt.
Mời Thầy Cô và các anh chị em đến tham dự HNTT07 để nghe tiếp “Chuyện
Tình Trung Thu Ba Mươi Mốt Năm Sau”, tức “Chuyện Tình Đèo Đẹt”.
|