Một tuần lễ rong chơi nơi một Thành Phố đầy ắp
những kỷ niệm khó quên. CA bao giờ nắng cũng ấm, cây cỏ vẫn xanh
và ḷng người luôn ấm áp.
Buổi chiều nay, tôi ngồi trong ḷng chiếc Boeing chờ cất cánh, và không
như những lần tôi đă về thăm CA trước kia, lần này, tôi không dám nh́n
ra khung cửa sổ nhỏ, để nh́n quang cảnh của phi trường, hay nh́n những
hàng cây đưa cao vút đang vướng ḿnh dưới ánh nắng ấm của buổi chiều.
V́ tôi biết tôi sẽ khóc…Tôi chỉ muốn rời xa Thành Phố này với một tâm
hồn thảnh thơi, hài ḷng, và phấn khởi để khi về lại Minnesota, tôi sẽ
không c̣n hối tiếc hay băn khoăn là ḿnh đă không tận hưởng những giây
phút thần tiên, bên những người bạn mà tôi luôn thương mến.
Buổi sáng hôm nay, bầu trời Minnesota thật trong xanh, nhưng không hiểu
sao, những đám mây trắng lại giăng thật thấp. Chậu hoa Penses màu tím
trên patio của nhà tôi vẫn óng ả, kiêu sa và đang khe khẽ rung động v́
một vài cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua. Tôi đang ngồi trước cái
PC, nhâm nhi ly café, và cố gắng viết cho xong những gịng chữ này để
diễn tả nỗi ḷng ḿnh trong lần gặp gỡ vừa qua với các bạn. Đầu óc
tôi miên man nhớ lại những giây phút kỳ thú trong đêm VNTT06, trong khi
tiếng hát Quang Dũng đang buồn tha thiết với bài hát “Khi Em Thoáng Qua
Đời Tôi.
Tôi nhớ đến những tà áo dài đủ màu sặc sỡ của
các bạn gái, nhịp nhàng đi qua lại trong đêm VN, y như những tà áo trắng
tung tăng trong sân trường dạo nào. Các bạn trai th́ trông thật là
bô trai trong những bộ vest thật đẹp và trịnh trọng hơn những bộ áo sơ
mi trắng, quần xanh của thuở học tṛ. Mặc dù tôi là một người
trong ban tổ chức, nhưng khi nh́n thấy các bạn xếp hàng hai bên sân khấu
để sửa soạn bắt đầu chương tŕnh với bài hát Về Đây Nghe Em”, tôi không
thể không trầm trồ khen ngợi và hănh diện là đă có được những người bạn
thật chân t́nh và nhiệt tâm như vậy.
C̣n biết bao nhiêu điều để nhớ, dễ thương, nhưng làm sao có thể nói hết.
Chỉ mong là chúng ta sẽ giữ măi trong ḷng, những h́nh ảnh đẹp, những
giây phút mà hạnh phúc tự nhiên đă đến một cách thật bất ngờ. Hăy
giữ lấy, như chúng ta đă chưa từng bao giờ đánh mất, hay quên đi cái
thuở ban đầu lưu luyến ấy của hơn 30 năm về trước. Hăy giữ lấy,
như những trang giấy trắng học tṛ được ép hoa Pense màu tím, hoa này đă
khô, những giấy trắng vẫn c̣n đây, dù giấy trắng đă hoen màu.
Tất cả những ǵ đă đến ngày hôm qua, hôm nay đă trở thành dĩ văng, c̣n
lại, là những kỷ niệm đầy ắp thương yêu, để chúng ta mang theo làm hành
trang bên cạnh cuộc đời.
Lưu Thúy (July 06)
Viết cho tất cả những người bạn TT,
với một thời để thương, và một đời để nhớ.
|