Nguyễn Hoàng Ngôn |
Em có bao giờ ngồi ngắm mùa xuân... Ngắm tuổi thơ ngây lướt nhẹ đời mình. Ngắm áng mây chiều lang thang viễn xứ. Chợt hỏi đời mình sẽ trôi về đâu? Em có bao giờ ngồi nhớ mùa xuân. Nhớ dáng yêu thương của tuổi học trò. Nhớ bước đường chiều lang thang quen lối. Nhớ mắt môi buồn khi nắng khi mưa. Em có bao giờ tìm kiếm mùa xuân. Tìm bóng đam mê gõ nhẹ hồn mình. Tìm chút yêu đương cho nụ cười thắm. Tìm gió se lạnh con tim chớm yêu. Em có bao giờ nhìn thấy mùa xuân. Thấy những phôi pha trôi dạt đời mình. Thấy bóng nhân tình như xa xôi lắm. Cảm thấy lòng mình thích chứa đau thương. Em có bao giờ lạc giữa mùa xuân. Lạc phố đông vui, sao lòng chợt buồn. Lạc lối suy tư cùng màu xác pháo. Lạc bước chân hoang buồn trong lẻ loi. Em có bao giờ đưa tiễn mùa xuân. Tiễn những ngu ngơ vào đời muộn phiền. Tiễn những đau thương vào lòng dối trá. Tiễn phong ba lạc vào chốn hư không. Em có bao giờ chào đón tình xuân. Thấy mắt môi khô thèm nụ hôn nồng. Nắm tay nhau xin chút tình em nhé. Sánh bước đường chiều sẻ chia niềm đau. 11.17.09 |
|||