Trước thềm năm mới,                               
Hội CHSTT xin kính chúc thầy cô,
mến chúc các bạn hữu và gia quyến,
một năm Mậu Tư an khang thịnh vượng

 

 

 

 

                                               

 

 

 

 

 

C ho đến bây giờ  tôi vẫn không thể  nào quên được lần gặp anh cuối

cùng trong mùa Xuân 1975. Đă hơn mấy tháng rồi, anh không được về thành phố để đưa tôi đi chơi. Trận chiến càng ngày càng khốc liệt và đang tiến dần về những tỉnh ly chung quanh ṿng đai Saigon. Sau bao ngày tràn ngập thương nhớ mong chờ, chúng tôi gặp lại nhau. Nh́n mái tóc anh bồng bềnh ră rời mệt mỏi v́ những đêm thiếu ngủ, bộ quần áo nhà binh trên người bám đầy bụi đất, và đôi giày lính đă hoen ố bởi những ngày mưa lầm lũi nơi tỉnh nhỏ, tôi thấy thương anh quá là thương. Không cầm được  ḷng, tôi đă ôm anh thật gọn trong  ṿng tay và nói với anh "anh đă về đây bên em, th́ trong giờ phút nầy hăy để tất cả những khổ cực anh đă trải qua tan đi như những  bong bóng mưa tan loăng trên hè đường phố." Vài tháng sau, anh đă biệt tích trong trận đánh cuối cùng, và tôi đă vội vă ra đi.

 

        

Một ngày trời có nắng nhẹ và trong xanh, tôi bước lên chiếc xe đ̣ từ Ngă Bảy trong Chợ Lớn, tạm rời xa thành đô hoa lệ vài ngày để đi về một thị trấn nhỏ bé được người ta gọi là xứ Buồn Muôn Thuở.

Sau bao ngày vất vả với bài vở để chuẩn bị cho kỳ thi Tú Tài, tôi may mắn đă thi đậu. Ba má tôi đă cho tôi đi nghỉ mát và tiện thể lên thăm gia đ́nh người d́ út ở cái xứ Buồn Muôn Thuở ấy. Dạo đó, tôi rất là thân với mấy đứa em bà con của tôi. Chắc có lẽ v́ chúng tôi cùng tuổi tác và cùng một sở thích, thích phim ảnh, thích nhảy đầm, thích party, thích đủ thứ, nên mỗi lần đến hè tôi thường được ba má cho lên đó chơi.

 

Chiếc xe đ̣ vừa ngừng ở bến, tôi mệt mỏi nh́n qua khung cửa kiếng xe bám đầy bụi đất đường xa. Lác đác chung quanh là những gánh hàng đơn sơ của những người dân địa phương đang rối rít mời gọi khách đến từ phương xa. Nh́n ra xa hơn, tôi thấy những ngọn đồi thật thấp màu nâu đỏ, nối tiếp nhau đang mờ mờ hiện ra trong sương mù. Bỗng nhiên tôi cảm thấy nao nao, bồi hồi, một cách lạ lùng, mặc dù đây đâu phải là lần đầu tiên tôi đến nơi này.

Nhà của d́ dượng tôi nằm trong Tiểu Khu. Ông dượng hồi đó làm chức Tiểu Khu Phó nên mấy đứa em bà con của tôi sướng lắm, mỗi lần muốn

đi đâu là có tài xế đưa đi đón về. Hôm tôi về t́nh cờ cũng gần vào dịp lễ Giáng Sinh, trong Tiểu Khu có tổ chức một dêm văn nghệ và dạ vũ. Biết là tôi rất thích party, nhỏ em họ đă rủ tôi đi chơi với nó tối hôm đó liền. Thế là hai chị em xúng xính trang điểm thật lâu, chọn áo quần đẹp để mặc cho buổi tiệc.

Chen lẫn trong hội trường là những người quân nhân đủ cấp, họ trông thật lịch sự trong những bộ quần áo mà lâu lâu mới có dịp để mặc một lần. Những sợi giây trang hoàng lóng lánh kim tuyến mang đầy màu sắc của Noel được giăng trên trần, hay chung quanh cửa sổ của hội trường. Trên sân khấu, ban nhạc vô t́nh đang dạo bài Biển Nhớ, và tiếng kèn saxophone làm tôi đă lịm người đi trong chốc lát. Suốt buổi tối hôm đó, có một cặp mắt đă nh́n về phía tôi, nh́n hoài và h́nh như không có một giây phút nào mà thấy đôi mắt đó nh́n đi chỗ khác. Ánh mắt đó thật nồng nàn dù chưa một lần gặp gỡ. Nhưng cứ đứng yên một chỗ mà nh́n chằm chặp người ta hoài th́ vô lư quá, cuối cùng anh đă đến mời tôi ra sàn nhảy khi ban nhạc bắt đầu một điệu nhạc buồn chơi vơi. Đêm ấy trên đường về, ḷng tôi bâng khuâng như những sợi tơ trời, đôi vai tôi run nhẹ v́ cái lạnh đầu mùa đông đang đến nơi vùng cao nguyên.

 

Những ngày sau đó, anh đă làm quen được với tôi, anh lái xe Honđa chở tôi đi thăm từng con đường của con phố. Ngồi đằng sau, tôi cười khúc khích, lấy ngón tay bấm vào lưng anh và bảo, phố xá ǵ mà nhỏ xíu, đi dăm phút đă về chốn cũ. Thời tiết bắt đầu lạnh hơn. Một vài ngày trời đă đổ mưa, mưa dầm dề, mưa ướt sũng những con đường đất đỏ làm thật khó đi. Một hôm anh đến nhà thăm, trong tay anh là những cánh hoa mười giờ màu hồng tím thật dễ thương. Anh ái ngại nhưng dịu dàng trao cho tôi và nói "ở đây anh không t́m ra được hoa nào đẹp hơn hoa này, nhưng anh cũng hái để tặng em, hy vọng là em thích. Tôi âu yếm cảm động đón nhận những đóa hoa “vâng, em thích hoa này lắm, v́ hoa đơn sơ và yếu mềm giống như em”.

Tôi trở về Saigon bắt đầu một cuộc đời của người sinh viên. Anh và tôi vẫn liên lạc bằng thơ từ qua bưu điện. Một tuần một lá thơ, anh đă kể cho tôi nghe những nỗi gian khổ, hiểm nguy của đời lính. Những ngày dầm mưa giăi nắng đi hành quân trên những vùng đất khô cằn hoang vu mà anh thường gọi là chó ăn đá, gà ăn muối . Những đêm ngủ gà

 

ngủ gật bên b́a rừng, bị muỗi cắn sưng cả chân tay.

Mấy nhỏ bạn thân của tôi rất ngạc nhiên khi biết tôi có người yêu là lính. Tụi nó thường hay nói bộ Saigon nầy hết người để mày yêu hay sao mà phải đi xuống tận chỗ khỉ ho c̣ gáy để yêu. T́nh yêu thật khó mà giải thích, khi c̣n tim ḿnh đă thổn thức th́ nó đâu có cần thắc mắc là người ấy ở đâu hay làm nghề ǵ. Khi yêu anh, tôi biết tôi sẽ phải chịu thiệt tḥi hy sinh nhiều lắm. Những ngày cuối tuần, lũ bạn th́ giung giăng giung dẻ đi chơi với bồ, c̣n tôi th́ nằm nhà nghe nhạc t́nh và viết thơ cho anh....

 

 

Hôm nay ngoài sân những bông tuyết đang rơi lả tả bám vào những cành cây khô khẳng khiu đẹp tuyệt vời, chợt nh́n vào cuốn lịch đă thấy đề năm 2008. Hơn ba mươi năm rồi, qua cuộc sống bận rộn hàng ngày tôi tưởng tôi đă quên được t́nh yêu đầu đời của ḿnh. Nhưng vẫn có lúc tất cả những h́nh ảnh cũ lai hiện về, cuồn cuộn, rơ rệt như một cuốn phim mặc dù trong thâm tâm, tôi vẫn luôn hiểu rằng, chuyện ngày xưa hăy xem như một cơn gió thoảng qua.

 

  

"V́ một lần em đă bỏ ra đi, để hôm nay chúng ta đă xa nhau như hai thành phố..."


 

Lưu Thúy
Tháng Giêng 2008

        

 

Báo Xuân Mục Lục           Nét Bút Xuân Mơ                                                            Hội CHS TT