Thấm
thoát mà đă hơn ba mươi năm rồi anh ạ, hơn ba mươi năm đời tôi
thăng trầm, sóng gió, buồn có vui có. Cuộc sống b́nh thản, lặng
lẽ, bận rộn bên chồng hiền và con ngoan tưởng đă giúp tôi quên anh
vĩnh viễn nhưng không hiểu sao anh vẫn như một bóng ma ẩn hiện
trong đời tôi.
Định mệnh đă xui khiến cho ḿnh
quen nhau nhưng rồi cũng chính định mệnh đă làm ḿnh chia cách.
Tôi c̣n nhớ đêm hôm ấy, ba anh em tôi được mời đi dự tiệc, buổi
tiệc mừng Xuân đầu tiên trên xứ lạ quê người do gia đ́nh một người
bạn học chung lớp tổ chức. Buổi tiệc hôm ấy có biết bao người con
gái xinh đẹp ngồi chờ người mời ra sàn nhảy, sao anh lại chọn tôi?
Tôi đă dửng dưng khước từ sao anh vẫn khăng khăng mời?
Cuối tuần sau anh nhờ người bạn
quen dẫn đến nhà tôi. Tuy rằng anh viện cớ là sinh viên du học
không gia đ́nh muốn làm quen với những gia đ́nh người Việt mới qua
tỵ nạn bên Mỹ …nhưng Ba Má tôi cũng thừa biết anh và bạn anh đă để
ư đến hai cô con gái nhà này. Những tuần kế tiếp anh đến thăm Ba
Má tôi, anh vào bếp phụ Má và tôi nấu nướng, anh kiên nhẫn tháo
ráp những mảnh đồ chơi nhỏ với cô em út mới đầy năm tuổi của tôi.
Chẳng bao lâu anh đă chiếm được cảm t́nh của cả gia đ́nh tôi.
Rồi những bữa ăn cuối tuần,
những buổi tiệc nhỏ với bạn bè quen mỗi tháng, những lần đi xem
ciné ngoài trời mà chúng ta thường đi bộ ba với ông anh và cô em
gái kế tôi, anh và tôi ăn chung gói bắp rang uống chung một ly
nước. Tôi ngụp lặn trong hạnh phúc, trong sự chiều chuộng của anh,
tôi quên đi phần nào nỗi nhớ quê hương, trường xưa và bạn bè c̣n ở
lại, tưởng rằng tâm hồn tôi đă t́m thấy niềm vui không c̣n sóng
gió và đau buồn.
Một chiều không hẹn ḥ anh đột
ngột đến nhà tôi. Tôi đi học mới về đang phụ Má nấu ăn. Anh xin
phép mời tôi đi ăn với anh, chỉ một ḿnh tôi v́ anh có chuyện cần
nói. Trọn quăng đường anh yên lặng một cách lạ lùng, tôi ngạc
nhiên về thái độ của anh nhưng không dám hỏi. Anh chọn một tiệm ăn
vắng khách, tôi ngồi đối diện anh b́nh thản chờ đợi, mùi cay đắng
tôi đă một lần nếm nên không lạ lùng không sợ sệt. Tôi c̣n nhớ rơ
đôi mắt buồn bă và vẻ mặt khẩn thiết của anh. Nh́n sâu vào đôi mắt
đó tôi nghe anh kể rằng anh có một người bạn gái quen biết đă gần
hai năm, từ ngày gặp tôi anh có ư định dứt khoát với người đó nhưng
v́ chưa hiểu ḷng tôi (hay chưa tin tôi) nên anh c̣n đắn đo không
muốn thả mồi bắt bóng. Anh sẽ dứt khoát với người đó ngày mai với
một điều kiện…
|
Điều kiện?? Với trí óc
ngây ngô c̣n chưa trưởng thành của tôi, quan niệm về t́nh
yêu có nghĩa là thử thách, hy sinh, quảng đại và rộng lượng.
T́nh yêu cần đến một cách tự nhiên không cần giao kèo. Đâu
nào tôi có hiểu |
đối với một người đă trưởng
thành như anh quan niệm ấy lại thực tế hơn, và tôi nào có hiểu v́
yêu tôi thật t́nh và không muốn mất tôi anh mới đưa ra những điều
kiện ấy. Lúc đó tôi đă cay đắng vô cùng, sững sờ và tự ái tôi đ̣i
anh đưa tôi về.
|
Những tuần kế đến anh vẫn đến thăm gia đ́nh tôi, tôi trốn trong
pḥng không ra chào anh. Tuy tôi không nói nhưng có lẽ anh đă
hiểu câu trả lời của tôi nên dần dần vắng bóng.
Mùa Xuân kế đó tôi lấy chồng xứ lạ.
Phải chăng đời là thế? Trời chọn một người cho ḿnh thương yêu
rồi Trời đưa đẩy cho ḿnh lấy một người khác để muôn đời ḿnh sẽ
măi bâng khuâng, măi chôn kín bóng h́nh một người nào đó vào tận
đáy ḷng.
Trời sanh tôi gái Bắc yên phận và nhẫn nhục nên tôi rất dễ dàng từ
bỏ niềm vui, từ giă bạn bè và gia đ́nh để theo chồng về một tiểu
bang cách Fort Worth cả ngàn dặm. Anh đến chào từ giă, buồn
bă bảo tôi rằng nếu duyên t́nh tôi không thành anh sẽ chờ tôi thêm
năm năm nữa.
Nghe cô bạn thân kể lại rằng sau ngày tôi ra đi anh đă mượn ruợu
bia để giải sầu và thường ứa nước mắt khi nhắc đến tên tôi. Tôi
ra vẻ dửng dưng nhưng ḷng quặn đau, hối hận dày ṿ, không ngờ trên
đời này lại có người yêu tôi đến thế. Anh ơi chỉ v́ không tin
anh, chỉ v́ chút tự ái cỏn con, v́ chưa hiểu đời tôi đă vô t́nh
đánh mất đi một t́nh yêu cao quư, tôi đă làm khổ anh và làm khổ
chính tôi.
Thời gian và nỗi lo toan cuộc sống đă phủ những lớp bụi mờ lên
cuộc t́nh ngày xưa, gia đ́nh tôi rời Texas chọn California làm nơi
định cư nên tôi không c̣n nghe tin anh. Đứa con đầu ḷng của tôi
ra đời cũng vào mùa Xuân, vợ chồng tôi dọn về một tỉnh nhỏ dân số
chưa đầy một trăm người ở Missouri, xa thành phố lớn xa xă hội của
những người đồng hương, hy vọng rằng sự yên tĩnh và không khí
trong lành sẽ tốt hơn cho con tôi. Xuân năm này, Xuân năm sau và
những mùa Xuân tới tôi không c̣n biết đến, với tôi ngày nào cũng
như ngày nào, quá bận rộn với công việc làm và bổn phận tôi không
đếm ngày tháng trôi qua. Mỗi năm Má tôi mỗi gửi bánh chưng và mứt
để tôi ăn mừng Xuân, những mùa Xuân đă không c̣n hiện hữu trong
tôi.
Cô
bạn thân gọi tôi để báo cho tôi biết anh đă lập gia đ́nh. Ḷng
tôi bớt dày ṿ, tôi mừng cho anh, mừng v́ anh đă
không c̣n đau khổ v́ tôi.
Năm con tôi lên bảy, tôi dẫn con về Fort Worth dự đám cưới người
bà con xa, cô bạn bảo nhỏ rằng anh sẽ có mặt nhưng ḷng tôi b́nh
thản tin rằng anh bây giờ đă có gia đ́nh th́ không c̣n lư do ǵ để
giận tôi nữa. Nhưng anh không đến dự mặc dù
anh rất thân với họ đàng gái, tôi không hiểu v́ anh muốn tránh mặt
tôi hay v́ lư do nào khác.
V́
có duyên mà không có nợ nên định mênh đă đưa đẩy
anh và tôi mỗi người
mỗi ngă, chúng ta tuy vẫn đội chung một bầu trời nhưng đă đời
đời cách biệt. Dù sao chăng nữa từ bây giờ đến cuối đời tôi vẫn
mong gặp lại anh, chỉ một lần thôi để nh́n sâu vào đôi mắt anh
nghe anh nói lời tha thứ. Anh ơi, thương yêu đă chết trong tôi tự
thuở nào nhưng sao hối hận vẫn dày ṿ tâm hồn tôi.
Băng Tâm
Chúc Mừng Xuân Mới |