Bài viết: Nguyễn Hoàng Ngôn Nhạc nền: Mộng Chiều Xuân - Thầy ĐQT |
Ngày ... tháng ... Mùa xuân nơi xứ người không áo mới, không gia đình, không bạn bè, không tình yêu. Thời gian mang xuân đến, không gian như lãng quên. Gió rung lá vàng rơi, côn trùng reo tỉ tê. Anh rót ly rượu chúc tụng chính mình ngày đầu xuân, men rượu cuốn hồn anh mênh mang theo ảo tưởng. Một ngày xuân âm thầm. Quanh đây chỉ là khu vườn nhỏ rươm mùi hoa cỏ dại, âm thanh u buồn tỉnh mịch. Anh ngồi một mình đón xuân này, nhớ xuân xưa. Xuân xưa mang niềm nhớ, xuân này như muốn được lãng quên. Tuổi thơ, tình thương đã bỏ lại quê nhà xa tầm với. Hương xuân là tiếng thở dài não nuột. Xuân đến rồi xuân đi, sao lòng mình vẫn muốn ngủ vùi hờ hững, rong rêu. Anh nhớ tiếng nói, nụ cười của từng người, anh nhớ tiếng pháo rộn ràng, anh nhớ tiếng nhạc xuân, anh nhớ mùi nhang khói thơm, anh nhớ màu sắc rực rỡ của phố phường dưới nắng mai của Sàigòn, anh nhớ cảm giác lạ lùng của ngày xuân, anh nhớ mâm cơm lộng lẫy đầm ấm của gia đình. Trăm ngàn nỗi nhớ, trăm ngàn buồn vương. Âm thanh chung quanh đây buồn quá, muốn say cuồng, ngất ngưỡng cùng nàng xuân, muốn ca vang, muốn nhảy múa cho vơi sầu. Nhưng nàng xuân của lòng anh không đến bên anh mùa xuân này trong đêm nay. Muốn được say thật say, nhưng lòng mình không ngất ngưỡng say vì cô đơn. Anh ngồi lặng câm như phô tượng có linh hồn lạnh giá, và chung rượu nồng nhạt nhẽo thiếu men cay. Giá tình yêu đến bên anh như nắng, lòng anh sẽ ấm lại, giá tình yêu đến bên anh như những chiều mưa, lòng anh tràng ngập suy tư, giá tình yêu đến bên anh như đêm dài, lòng anh sẽ đắm chìm trong giấc ngủ vùi đầy mộng đẹp. |
|||
1 | 2 |