Mùa xuân xứ
người buồn hờ hững quá, chết dần vào lãng
quên bên công việc, và những người quanh ta
không hề biết mùa xuân. Ngày xuân của quê
hương mình chỉ còn trong tâm khảm mà thôi. Đón
xuân xứ người, là đón thêm một tuổi đời đơn
côi, ngậm ngùi, đón hối tiếc, đón muộn
phiền, đón tuổi thơ vụt khỏi mất tầm tay mãi
mãi. Ngày ... tháng ... Bây giờ là buổi sáng nắng hồng đang rực rỡ khắp nơi, tô điểm cho ngày xuân Chủ Nhật tươi hồng. Nhưng nắng ở đây, nơi anh đang ngồi, khu vườn nhỏ phía sau nhà, nắng vươn bên thềm thật êm đềm, lặng lẻ. Anh vẫn ngồi đây đã bao nhiêu ngày Chủ Nhật qua nhanh, anh mặc tình thả hồn mênh mang theo suy tưởng nhớ về dĩ vãng. Giờ này có lẽ mọi người đang tìm đến Chúa, tìm đến với tương lai. Trong khi anh lại đi tìm quá khứ. Quá khứ là một cuốn phim câm trong tâm tưởng, có một lần ngày Chủ Nhật. Chúng mình bên nhau khắp phố Sàigòn, bóng chiều xuống thật nhanh, chúng mình lang thang nắm tay nhau tìm bóng mát của tình yêu. Thế rồi cơn mưa chiều từ đâu đổ xuống thật nhanh. Hai đứa rút mình đụt mưa dưới gốc cây. Trong phút chốc cả thành phố lắng chìm dưới cơn mưa lũ. Mưa giăng như sương mù, gió kéo nhau rào từng cơn ướt lạnh. Cái lạnh đó đã giúp em can đãm nhít lại gần anh. Và chính cơn mưa đó lần đầu tiên anh ôm em trong vòng tay. Hơi thở em rù rì bên tai anh không lời, như nhạc khúc tình yêu. Anh đấm chìm hồn mình trong giây phút ấy, anh muốn trời cứ mưa và mưa mãi. Nhưng cơn mưa vô tình đến như vũ bảo, rồi tan đi thật nhanh. Anh tiếc rẻ đưa em về. Suốt đêm đó anh thức trắng thổn thức |
mùi thơm thoảng trên da thịt em. Anh
thấy hạnh phúc mình tìm được, và nghĩ rằng
chúng mình sẽ bên nhau mãi mãi chẳng lìa xa.
Thế mà hiện tại anh vẫn ngồi đây mơ tưởng về quá khứ. Chủ Nhật là ngày của chúng mình nhớ không em? Ngày của chúng mình tìm về bên nhau tìm hạnh phúc. Bây giờ thì anh không biết tìm về đâu? Anh đang lạc loài nơi xứ người. Còn em , em đang bơ vơ bên phố cũ, nơi mà chúng mình nắm tay nhau dưới nắng tươi hồng ngày Chủ Nhật. Em có còn buồn nhớ không em nhỉ? Xa em, anh cố sống với phần đời còn lại, bên nửa trời hy vọng. Thế rồi một hôm tin em lấy chồng làm tim anh nhói đau, và nó đã cướp đi trong anh niềm vui của cuộc sống. Anh bàng hoàng, sửng sốt, anh chán đời, anh cố quên mà có được đâu, anh vẫn sống trong thiên đàng lỡ đó âm thầm. Em biết không? Mất em, anh bỗng trở thành lười biếng, chậm chập, u buồn. Anh như pho tượng, vẫn ngồi đây với bao nhiêu ngày Chủ Nhật, nhìn lá vàng rơi lả tả bên thềm. Những chiếc lá vàng của mùa đông, đang chết dần vì lạnh, vì ngày tháng không linh hồn. Những chiếc lá vàng của mùa hè, đang khô héo, đang chết dần với nắng chiều buồn chán. Nhưng nó vẫn làm dậy sóng trong anh hình bóng, những bước chân vui dưới bóng mát của đường Nguyễn Du đầy lá rơi và cuộc tình đã mất. Giờ này em đang làm gì? Em đang hạnh phúc? Hay em đang lang thang dưới phố, lẻ loi, tìm lại kỷ niệm, giữa một rừng người, giữa một khung trời thương nhớ. Còn anh, anh đang ngồi đây nhìn mùa đông sắp tàn đắm chìm trong buốt lạnh ... |
|||
3 | 4 |