|
Trang
1,
2,
3 |
-
Cảm Tác -
Nguyễn Bính
Thơ
suông, rượu nhạt, quán cơm
nghèo,
Xuân xế mùa xuân, chiều xế
chiều.
Chín hẹn đã sai mười: bạn quý,
Nghìn voi không được một: người
yêu.
Bá Nha thuở trước còn Chung Tử.
Kim Trọng đời nay hết Thúy Kiều.
Võng tía, tàn vàng đi nượp nượp,
Giũ tà áo vải bụi bay theo..
Hai
Đứa Trẻ
- Tố Hữu
Tôi
không dám mời anh đi xa lạ
Tìm đau thương trong xã hội điêu
tàn
Kể làm sao cho hết cảnh lầm than
Lúc trái ngược đã tràn đầy tất
cả!
Này đây anh một bức tranh gần
gũi:
Nó thô sơ? Có lẽ. Nhưng trung
thành.
Nó tầm thường? Nhưng chính bởi
hồn anh
Chê chán kẻ bị đời vui hắt hủi.
Hai đứa bé cùng chung nhà một
tuổi
Cùng ngây thơ, khờ dại, như chim
con
Bụi đời dơ chưa vẩn đục hồn non
Cùng trinh tiết như hai tờ giấy
mới.
Ồ lạ chửa! Đứa xinh tròn mũm mĩm
Cười trong chăn và nũng nịu nhìn
me.
Đứa ngoài sân, trong cát bẩn bò
lê
Ghèn nhầy nhụa, ruồi bu trên môi
tím!
Đứa chồm chập vồ ôm li sữa trắng
Rồi cau mày: "Nhạt lắm! Em không
ăn!".
Đứa ôm đầu, trước cổng đứng treo
chân
Chờ mẹ nó mua về cho củ sắn!
Đứa ngây ngất trong phòng xanh
mát rượi
Đây ngựa nga, đây lính thổi kèn
Tây.
Đứa kia thèm, giương mắt đứng
nhìn ngây
Không dám tới, e đòn roi, tiếng
chưởi!
Vẫn chưa hết những cảnh đời đau
khổ
Nhưng kể làm chi nữa, bạn lòng
ơi!
Hai đứa kia như sống dưới hai
trời
Chỉ khác bởi không cùng chung
một tổ:
Đứa vui sướng là đứa con nhà chủ
Và đứa buồn, con mụ ở làm thuê.
Bài Thơ Thứ Nhất
-
TTKH
Thuở trước
hồn tôi phơi phới quá,
Lòng thơ nguyên vẹn một làn
hương...
Nhưng mà nghệ sĩ từ đâu lại,
Êm ái trao tôi một vết thương.
Tai ác ngờ đâu gió lạ qua,
Làm kinh giấc mộng những ngày
hoa,
Thổi tan tâm điệu du dương trước
Và tiễn Người đi bến cát xạ
Ở lại vườn Thanh có một mình,
Tôi yêu gió rụng lúc tàn canh;
Yêu trăng lặng lẽ rơi trên áo,
Yêu bóng chim xa, nắng lướt
mành.
Và một ngày kia tôi phải yêu
Cả chồng tôi nữa lúc đi theo
Những cô áo đỏ sang nhà khác,
- Gió hỡi! làm sao lạnh rất
nhiều ?
Từ đấy không mong, không dám hẹn
Một lần gặp nữa dưới trăng
nghiêm,
Nhưng tôi vẫn chắc nơi trời lạ,
Người ấy ghi lòng :"vẫn nhớ em
!"
Đang lúc lòng tôi muốn tạm yên,
Bỗng ai mang lại cánh hoa tim
Cho tôi ép nốt lòng dư lệ
Rỏ xuống thành thi khóc chút
duyên ?
Đẹp gì một mảnh lòng tan vỡ
Đã bọc hoa tàn dấu xác xơ!
Tóc úa giết dần đời thiếu phụ...
Thì ai trông ngóng, chả nên chờ
!
Viết đoạn thơ đầu lo ngại quá
Vì tôi còn nhớ hẹn nhau xưa :
- "Cố quên đi nhé, câm mà nín
Đừng thở than bằng những giọng
thơ !"
Tôi run sợ viết; lặng im nghe
Tiếng lá thu khô siết mặt hè
Như tiếng chân người len lén
đến.
- Song đời nào dám găp ai về!
Tuy thế, tôi tin vẫn có người
Thiết tha theo đuổi nữa, than ôi
Biết đâụ..tôi : một tâm hồn héo,
Bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi
rồi!
Cảm Xúc
-
Hồ Dzếnh
Cô gái
Việt Nam ơi!
Từ thuở sơ sinh lận đận rồi
Tôi biết tình cô u uất lắm
Xa nhau đành chỉ nhớ nhau thôi
Cô chẳng bao giờ biết bướm hoa
Má hồng mỗi tiết mỗi phôi pha
(*1)
Khi cô vui thú là khi đã
Bồng bế con thơ đón tuổi già
Cô gái Việt Nam ơi!
Ngọn gió thời gian đổi hướng rồi
Thế hệ huy hoàng không đủ xóa
Nghìn năm vằng vặc ánh trắng soi
Tôi đến đây tìm lại bóng cô
Trở về đường cũ hái mơ xưa
Rau sam vẫn mọc chân rào trước
Son sắc lòng cô vẫn đợi chờ
Dãi lúa cô trồng nay đã tươi
Gió xuân ý nhị vít bông cười
Ai hay lòng kẻ từng chăm lúa
Trong một làng con đã héo rồi
Cô gái Việt Nam ơi!
Nếu chữ "hy sinh" có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn cực khổ
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi.
|
|