- Ta
Về -
Tô Thùy Yên
Ta về một bóng trên đường lớn
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai
Sao bỗng nghe đau mềm phế phủ
Mười năm đá cũng ngậm ngùi thay
Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng im tiếng ngh́n
thu Mười năm mặt sạm soi khe nước
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ
Ta về qua những truông cùng phá
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay
Chỉ có thế. Trời câm đất nín
Đời im ĺm đóng váng xanh xao
Mười năm, thế giới già trông
thấy Đất bạc màu đi, đất bạc màu
Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa
Ai đứng trông vời mây nước đó
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ
Một đời được mấy điều mong ước
Núi lở sông bồi đă mấy khi
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động
Mười năm, cổ lục đă ai ghi
Ta về cúi mái đầu sương điểm
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời
Cảm ơn hoa đă v́ ta nở
Thế giới vui từ nỗi lẻ loi
Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa
Làng ta ngựa đá đă qua sông
Người đi như cá theo con nước
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng
Ta về như lá rơi về cội
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay
Chút rượu hồng đây xin rưới
xuống Giải oan cho cuộc biển dâu này
Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó
Người thức mong buồn tận cơi xa
Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời
Bé bỏng cũng th́ sinh, dị, diệt
Tội t́nh chi lắm nữa người ơi
Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ
Mười năm người tỏ mặt nhau đây
Nước non ngàn dặm bèo mây hỡi
Đành uống lưng thôi bát nước mời
Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng
hanh Ai gọi ai đi ngoài cơi vắng
Dừng chân nghe quặn thắt tâm can
Lời thề buổi ấy c̣n mang nặng
Nên mắc t́nh đời cởi chẳng ra
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ
Mười năm ta vẫn cứ là ta
Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cơi hoang đường trắng lăng
quên Nhà cũ mừng c̣n nguyên mái, vách
Nhện giăng, khói ám, mối xông
nền
Mọi thứ không c̣n ngăn nắp cũ
Nhà thương-khó quá sống thờ ơ
Giậu nghiêng cổng đổ, thềm um cỏ
Khách cũ không c̣n, khách mới
thưa
Ta về khai giải bùa thiêng yểm
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi
Hăy kể lại mười năm chuyện cũ
Một lần kể lại để rồi thôi
Chiều nay ta sẽ đi thơ thẩn
Thăm hỏi từng cây, những nỗi nhà
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?
Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển
dâu Mười năm, con đă già trông thấy
Huống mẹ cha đèn sắp cạn dầu
Con gẫm lại đời con thất bát
Hứa trăm điều một chẳng làm nên
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn
Giọt lệ sương thầm khóc biến
thiên
Ta về như tiếng kêu đồng vọng
Rau mác lên bờ đă trổ bông
Cho dẫu ngàn năm em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông
Ta gọi thời gian sau cánh cửa
Nỗi mừng giàn giụa mắt ai sâu
Ta nghe như máu ân t́nh chảy
Tự kiếp xưa nào tưởng lạc nhau
Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em
Đau khổ riêng ǵ nơi gió cát
Thềm nhà bụi chuối thức thâu đêm
Cây bưởi xưa c̣n nhớ, trắng hoa
Đêm chưa khuya quá hỡi trăng tà
T́nh xưa như tuổi già không ngủ
Thức trọn, khua từng nỗi xót xa
Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi t́m một tối vui
Trăng sáng soi hồn ta vết phỏng
Trọn đời nỗi nhớ sáng khôn nguôi
Bé ơi, này những vui buồn cũ
Hăy sống, đương đầu với lăng
quên Con dế vẫn là con dế ấy
Hát rong bờ cỏ giọng thân quen
Ta về như nước Tào Khê chảy
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ
Thân thích những ai giờ đă khuất
Cơi đời nghe trống trải hơn xưa
Người chết đưa ta cùng xuống mộ
Đâu c̣n ai nữa đứng bờ ao
Khóc người ta khóc ta rơi rụng
Tuổi hạc ôi ngày một một hao
Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian kiếm chính
ḿnh Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh
Ngồi đây nền cũ nhà hương hỏa
Đọc lại bài thơ thủa thiếu thời
Ai đó trong hồn ta thổn thức
Vầng trăng c̣n tiếc cuộc rong
chơi
Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thủa trần gian bay lướt qua
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn
Đành không trải hết được ḷng ta
Tô Thùy Yên
Làm thơ khó, làm người càng khó
Sống sao cho không hổ danh người
Xem danh lợi thoảng như làn gió
Danh cưỡng cầu, danh cũng bèo
trôi
Làm thơ dễ làm người chẳng dễ
Đức độ kia chẳng thể xem thường
Thắng hay bại vẫn ḷng dũng khí
Danh, vô danh sau một đường gươm
Mất hay được nằm trong ư niệm
Có hay không hỏi cái tâm ngay
Lời đàm tiếu truyền trên bia
miệng Dười mồ sâu nhiều kẻ nát thây
Khoan vấy mực sau lưng bạn hữu
T́m hư danh bằng chuyện ruồi bu
Người chậm hiểu, hay không chịu
hiểu
Hà Huyền Chi
Khi Tôi Chết ….
- Tí Khờ
Khi tôi chết hăy đem tôi ra biển
Đời lưu vong không cả một ngôi mồ
Du Tử Lê
Khi tôi chết chớ mang tôi ra biển
Biển San Fran lạnh lắm bạn hiền ui
Í .. lại c̣n lũ cá mập đang bơi
Thôi chả dại …. chả làm mồi cho cá
Khi tôi chết … xin đừng thiêu tôi nhá
Lửa trong ḷ nóng và ngộp làm sao
Ở trong ḷ chẳng được ngắm trăng sao
Tôi ghét nóng c̣n hơn là sợ lạnh
Xin cũng chớ mang tôi ra nghĩa địa
Nơi quê người tôi buồn lắm bạn ơi
Cửa thiên đường .. chắc chẳng đến phiên tôi
C̣n địa ngục … tôi trót đang ở rể
Khi tôi chết nếu thương tôi người nhớ
Chôn tôi vào … dưới nắm mộ thơ dzui
Con Rể Diêm Vương TNP
tự Tí Khờ ...
Tí Khờ
- Tiểu Bảo
Tí khờ tự nhận cho đời vui-vẻ
Lấy tên khờ mà thơ nét vẽ vui
V́ khờ nên chỉ yêu là vui-vẻ
Lúc xa đời khờ vẫn thắm vẽ vui
Bạn-bè đưa Khờ chia phần vui-vẻ
Thân tí khờ , rễ địa-ngục vẽ vui .
Tiểu Bảo
17 Bài Thơ Bất Hủ Của Thi Sĩ Hồ
Xuân Hương
Chợ Trời
Khen thay con Tạo khéo trêu ngươi.
Bày đặt ra nên cảnh chợ Trời!
Buổi sớm gió đưa, trưa nắng đứng,
Ban chiều mây họp, tối trăng chơi.
Bầy hàng hoa quả tư mùa sẵn,
Mở phố giang sơn bốn mặt ngồi.
Bán lợi, buôn danh nào nhương kẻ,
Chẳng nên mặc cả một đôi lời.
Đánh Đu
Tám cột khen ai khéo khéo trồng,
Người th́ lên đánh, kẻ ngồi trông.
Trai đu gối hạc khom khom cật,
Gái uốn lưng ong ngửa ngửa ḷng.
Bốn mảnh quần hồng bay phất phới.
Hai hàng chân ngọc duỗi song song.
Chơi xuân ai biết xuân chăng tái!
Cột nhổ đi rồi, lơ bỏ không.
Bánh Trôi Nước
Thân em vừa trắng, lại vừa tṛn,
Bảy nổi ba ch́m với nước non.
Lớn nhỏ mặc dù tay kẻ nặn,
Mà em vẫn giữ tấm ḷng son.
Đền Thái Thú
Ghé mắt trông ngang thấy bảng treo,
Ḱa đền Thái Thú đứng cheo leo.
Ví đây đổi phận làm trai được,
Sự nghiệp anh hùng há bấy nhiêu.
Động Hương Tích
Bày đặt đá ai khéo khéo pḥm,
Nứt ra một lơ hỏm ḥm hom,
Người quen cơi Phật chen chân xọc,
Kẻ lạ bầu tiên mỏi mắt ḍm
Giọt nước hươu t́nh rơi thánh thót,
Con thuyền vô trạo cúi lom khọm
Lam tuyền quyết cả phồn hoa lại,
Rơ khéo trời già để dở dom
Đánh Cờ
Chàng với thiếp đêm khuya trằn trọc,
Đốt đèn lên đánh cuộc cờ người.
Hẹn rằng đấu trí mà chơi,
Cấm ngoại thuỷ không ai được biết.
Nào tướng sĩ dàn ra cho hết,
Để đôi ta quyết liệt một phen.
Quân thiếp trắng, quân chàng đen,
Hai quân ấy chơi nhau đà đă lửa.
Thọat mới vào chàng liền nhảy ngựa,
Thiếp vội vàng vén phứa tịnh lên.
Hai xe hà, chàng gác hai bên,
Thiếp thấy bí, thiếp liền ghểnh sĩ.
Chàng lừa thiếp đương khi bất ư,
Đem tốt đầu dú dí vô cung,
Thiếp đang mắc nước xe lồng,
Nước pháo đă nổ đùng ra chiếu.
Chàng bảo chịu, thiếp rằng chẳng chịu
Thua th́ thua quyết níu lấy con.
Khi vui nước nước non non,
Khi buồn lại giở bàn son quân ngà
Đèo Ba Dội
Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa con đỏ loét tùm hum nóc,
Ḥn đá xanh ŕ lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
Đầm đ́a lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân quân tử ai là chẳng
Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo.
(1) Đèo Ba Dội hay Ba đèo tên chữ là đèo Tam Điệp, thuộc huyện Tống Sơn,
tỉnh Thanh Hoá.
Cảnh Thu
Thánh thót tầu tiêu mấy hạt mưa,
Khen ai khéo vẽ cảnh tiêu sơ,
Xanh ôm cổ thụ tṛn xoe tán,
Trắng xóa tràng giang phẳng lặng tờ.
Bầu dốc giang sơn say chấp rượu.
Túi lưng phong nguyệt nặng v́ thơ.
Ơ hay, cánh cương ưa người nhỉ,
Ai thấy, ai mà chẳng ngẩn ngơ.
Chơi Đền Khán Xuân
Êm ái chiều xuân tới khán đài,
Lâng lâng chẳng bợn chút trần ai !
Bà hồi triêu mộ chuông gầm sóng,
Một vương tang thương nước lộn trời.
Bể ái ngh́n trùng khôn tát cạn,
Nguồn ân muôn trượng dễ khơi vơi.
Nào nào cực lạc là đâu tá,
Cực lạc là đây chín rơ mười.
Dỗ Bạn Khóc Chồng
Văng vẳng tai nghe tiếng khóc chồng.
Nín đi kẻo thẹn với non sông.
Ai về nhắn nhủ đàn em nhé.
Xấu máu th́ khem miếng đỉnh chung.
Kiếp Tu Hành
Cái kiếp tu hành nặng đá đeo,
Ṿây mà chút tẻo tèo teo
Thuyền cừ cương muốn về Tây Trúc
Trái gió cho nên phải lộn leo.
Mời ăn Trầu
Quả cau, nho nhỏ, miếng trầu ôi,
Này của Xuân Hương đă quệt rồi.
Có phải duyên nhau th́ thắm lại
Đừng xanh như lá, bạc như vôi.
Sư Hổ Mang
Chẳng phải Ngô, chẳng phải ta
Đầu th́ trọc lốc, áo không tà .
Oản dân trước mặt dăm ba phẩm,
Văi núp sau lưng sáu bảy bà.
Khi cành, khi tiu, khi chũm chọe,
Giọng hí giọng hỷ, giọng hi ha.
Tu lâu có lẽ lên sư cụ
Ngất nghểu ṭa sen nọ đó mà
Tự T́nh 1
Canh khuya văng vẳng trống canh dồn.
Trơ cái hồng nhan với nước non.
Chén rượu hương đưa, say lại tỉnh,
Vừng trăng bóng xế, khuyết chưa tṛn.
Xuyên ngang mặt đất, rêu từng đám,
Đâm toạc chân mây, đá mấy ḥn.
Ngán nỗi xuân đi xuân lại lại,
Mảnh t́nh san sẻ tí con con.
Tát Nước
Đang cơn nắng cực chửa mưa tè,
Rủ chị em ra tát nước khe.
Lẽo đẽo chiếc gầu ba góc chụm,
Lênh đênh một ruộng bốn bờ be.
X́ x̣m đáy nước ḿnh nghiêng ngửa,
Nhấp nhỏm bên bờ đít vắt ve.
Mải miết làm ăn quên cả mệt,
Dang bang một lúc đă đầy phe.
Vịnh cái quạt (1)
Mười bảy hay là mười tám đây
Cho ta yêu dấu chẳng dời tay.
Mỏng dày từng ấy, chành ba góc
Rộng hẹp dường nào, cẵm một cay.
Càng nóng bao nhiêu thời càng mát.
Yêu đêm chưa phi lại yêu ngày.
Hồng hồng má phấn duyên v́ cậy.
Chúa dấu vua yêu một cái này.
Vịnh cái quạt (2)
Một lỗ xâu xâu mấy cũng vừa,
Duyên em dính dán tự bao giờ,
Chành ra ba góc da c̣n thiếu,
Khép lại đôi bên thịt vẫn thừa.
Mát mặt anh hùng khi tắt gió,
Che đầu quân tử lúc sa mưa.
Nâng niu ướm hỏi người trong trướng,
Ph́ phạch trong ḷng đă sướng chưa?
Hồ Xuân Hương
Câu Chuyện Chiếc Thùng Nước Thủng
- Không Tên
Slide Show
Đây là h́nh ảnh của một người gánh nước với 1 thùng
c̣n nguyên vẹn và 1 thùng bị bể, thủng chảy nước. Trên con đường dài
từ nguồn về nhà, thùng nguyên vẫn c̣n đầy nước, nhưng thùng thủng th́ chỉ có
một nửa. Trong 2 năm dài , hàng ngày người gánh nước đem về nhà chỉ 1
thùng rưởi nước. Dỉ nhiên thùng nguyên vẹn rất hảnh diện với sự hoàn
thành của ḿnh, nhưng cái thùng thủng th́ rất xấu hổ, cảm thấy một sự thất
bại cay đắng. Một hôm , bên cạnh ḍng sông , thùng thủng nói với người
gánh nước rằng :
- "Thưa ông, Tôi tự cảm thấy xấu hổ và muốn nói lời xin lỗi với ông, tôi chỉ
mang về có 1/2 thùng nước, v́ chổ nứt (thủng ) đă làm chảy nước xuống đất
trên đường về nhà."
Người gánh nước cảm thấy thương xót cho thùng bị nứt. Với tấm ḷng Từ
Bi ông nói :
- "Trong khi chúng ta mang nước về nhà chủ, tôi muốn anh nhận thấy nhừng đoá
hoa tươi đẹp bên đường. "
Thật vậy, khi họ đi lên đồi, cái thùng đáng thương kia nhận thấy mặt trời
đang toả chiếu những tia nắng ấm lên những bông hoa dại rất xinh đẹp ở bên
đường, và điều nầy là nó an ủi chút ít. Nhưng sau buổi gánh nước nó
cũng c̣n cảm thấy buồn v́ thùng nước chỉ c̣n một nửa và nó lại xin lỗi người
gánh nước về sự việc đó. Người gánh nước nói với cái thùng đáng thương
rằng :
- "Anh có nhận thấy là những bụi hoa chỉ nở xinh đẹp bên đường phía bên anh
mà không ở bên khác? Bởi v́ tôi luôn luôn hiểu tâm trạng của anh nên đă
gieo những hạt giống hoa bên đường phía anh. Và mỗi ngày chúng ta mang nước
từ sông trở về nhà, anh đă tưới những hạt giống đó. Hai năm qua tôi đă hái
những đóa hoa xinh đẹp đó đê "trang trí trên bàn. Nếu không có hoàn
cảnh của anh , th́ làm sao có những đóa hoa làm đẹp trong nhà."
Luân Lư: Mỗi người chúng ta đều có t́ vết riêng của ḿnh. Tất cả
chúng ta là những thùng nứt. Dù bị nứt và t́ vết, mỗi chúng ta hăy làm
đời sống của chúng ta Hoà Hợp nhau, như thế sẽ vui và lợi lạc. Anh hăy
cảm nhận mọi người như họ là và hăy t́m những điều tốt nơi họ. Có
nhiều điều tốt ở xung quanh (mọi người, mọi vật, mọi nơi ...). Có
nhiều điều tốt nơi anh.
Hăy cám ơn tất cả mọi người. Cám ơn tất cả những người bạn "crackpot"
của tôi .
Mẹ Tôi
- Không Tên
(Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của
một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lư do chính
có lẽ v́ bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu,
châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi
làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném
cho bà một cái nh́n đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những
đứa bạn học trong lớp la lên:
"Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!".
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn ḿnh xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc
đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: "Mẹ chỉ muốn biến con
thành tṛ cười!".
Mẹ tôi không nói ǵ. C̣n tôi, tôi chẳng để ư ǵ đến những lời nói đó, v́ lúc
ấy ḷng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ư ǵ đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ
muốn thoát ra khỏi nhà, không c̣n liên hệ ǵ với mẹ tôi. V́ thế tôi cố gắng
học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở
Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đ́nh, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia
thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của ḿnh, chỉ nói ḿnh mồ côi từ nhỏ. Tôi hài ḷng
với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore.
Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu
bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ ǵ với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí
bà cũng chưa bao giờ nh́n thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam
lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa
giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ
thế? Đi khỏi đây ngay!". Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời "Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa
chỉ!" và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời
gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đă làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhă, bây giờ mẹ
c̣n định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi
nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ,
v́ ṭ ṃ hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đă mất vài
ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xă hội đă lo mai táng chu
đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để
lại cho tôi:
"Con yêu quư,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đă dám qua Singapore bất ngờ
và làm cho các cháu phải sợ hăi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường
tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó
nh́n con. Mẹ ân hận v́ đă làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con
đi học ở đây.
Con biết không, hồi con c̣n nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt.
Mẹ không thể ngồi yên nh́n con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đă cho con
con mắt của mẹ. Mẹ đă bán tất cả những ǵ mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho
con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hănh diện v́ con đă nên
người, và mẹ kiêu hănh v́ những ǵ mẹ đă làm được cho con. Con đă nh́n thấy cả
một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ...".
Con Yêu
- Không Tên
Duyên May & Sự Lựa Chọn
- Không Tên
Tự Vấn:
Người Việt Mạnh Yếu Chỗ Nào? -
Đỗ
Thông Minh
Toán Học - Ôn Cố Tri Tân
- Vỏ Văn Rân
Chuyến Xe Cuộc Đời
Gởi Con Yêu Dấu
- Huy Phương (Phỏng dịch bài thơ “To Our Dear
Child” của một tác giả vô danh)
Nếu một mai thấy cha già
mẹ yếu
Hăy thương yêu và thấu hiểu song thân.
Những lúc ăn mẹ hay thường vung văi
Hay tự cha không mặc được áo quần.
Hăy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
Mẹ đă chăm lo tă, áo, bế bồng.
Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
Cho con nằm trong nệm ấm chăn bông.
Cũng có lúc con thường hay trách móc
Chuyện nhỏ thôi mà mẹ nói trăm lần.
Xưa kia bên nôi, giờ con sắp ngủ
Chuyện thần tiên mẹ kể măi không ngưng.
Có những lúc cha già không muốn tắm
Đừng giận cha và la mắng nặng lời.
Ngày c̣n nhỏ con vẫn thường sợ nước
Từng van xin “đừng bắt tắm, mẹ ơi!”
Những lúc cha không quen xài máy móc,
Chỉ cho cha những hướng dẫn ban đầu.
Cha đă dạy cho con trăm ngh́n thứ
Có khi nào cha trách móc con đâu?
Một ngày nọ khi mẹ cha lú lẫn
Khiến cho con mất hứng thú chuyện tṛ
Nếu không phải là niềm vui đối thoại
Xin đến gần và hăy lắng nghe cha.
Có những lúc mẹ không buồn cầm đũa
Đừng ép thêm, già có lúc biếng ăn
Con cần biết lúc nào cha thấy đói
Lúc nào cha thấy mệt, muốn đi nằm.
Khi già yếu phải nương nhờ gậy chống
Xin nhờ con đỡ cha lấy một tay
Hăy nhớ lại ngày con đi chập chững
Mẹ d́u con đi những bước đầu ngày.
Một ngày kia cha mẹ già chán sống
Th́ con ơi đừng giận dữ làm ǵ!
Rồi mai này đến phiên, con sẽ hiểu
Ở tuổi này, sống nữa để làm chi?
Dù mẹ cha cũng có khi lầm lỗi
Nhưng suốt đời đă làm tốt cho con
Muốn cho con được nên người xứng
đáng
Th́ giờ đây con cũng chẳng nên buồn.
Con tức giận có khi c̣n xấu hổ
V́ mẹ cha giờ ăn đậu ở nhờ.
Xin hăy hiểu và mong con nhớ lại
Những ngày xưa khi con tuổi ấu thơ.
Hăy giúp mẹ những bước dài mệt mỏi
Để người vui đi hết chặng
đường đời.
Với t́nh yêu, và cuộc đời phẩm giá
Vẫn yêu con như biển rộng sông dài.
Luôn có con, trong cuộc đời
Yêu con cha có mấy lời cho con.
Bố Mẹ của con
Những H́nh Ảnh Lịch Sử
Việt Nam Vào Thời Pháp Thuộc - Góp Nhặt Bởi Cô Đoàn T. Tâm & Bạn Hữu TT
Anh Thương Em
Khi Ngủ -
Xuân Diệu
Anh thương em khi ngủ
Phong thái rất hồn nhiên
Em ngủ như trẻ nhỏ
Ngon say một giấc liền
Tay em thả xuôi xuôi
Như bay vào cơi mộng
Mắt em khép dài dài
Dưới trán em lồng lộng
Em nằm in trẻ nhỏ
Trong chiếc vơng yêu thương
Anh dệt giăng khắp chỗ
Trong pḥng, quanh quất giường.
Anh thức nh́n em ngủ
Anh canh giấc cho em
Anh lắng nghe nhịp thở
Ngực em đều xuống lên.
Trở ḿnh tay ấp má
Anh thương em dáng người
Tin cậy vào cuộc sống
Tin ở anh trong đời
Sau một ngày đẫy việc
Chúc em tôi giấc lành
Anh vô cùng sung sướng
Nếu em mơ thấy anh.
Sống Chẳng Thể Khi
Không Vườn Thành Thác -
Nguyễn Tất Nhiên
Người nh́n người bằng xạ nhăn diều hâu
Người tận dụng người từng manh thịt rửa
Người tỉ mỉ trám từng li ti hở
Cấm ngặt nghiêm nhân đạo ướm chân ra
Thế nhưng ta, ta thả cửa bung thừa
Xem hậu quả của hành vi tâm cảm
Ḿnh xác tín thương yêu là lẽ sống
Th́ hề chi dăm đ̣n thuật giết người
Sá ǵ em, đôi ngụm đỏ máu tươi
Bắt buộc phải ộc trào theo sức nén!
Ta thánh thiện bởi v́ em thánh thiện
Tự nhiên phai, phai nhạt đắng cay đời
Tự nhiên ngây thơ hẳn nụ cười
Tin sự sống, bởi v́ em môi ngọt
Tin Thượng Đế, bởi v́ em có thật
Tan hằn thù v́, chếnh choáng lương duyên ...
Ta bỗng thôi thèm khát vọng b́nh yên
(Đời ư nghĩa khai sinh trong dữ dội
Mầm ánh sáng nẩy lên từ bóng tối
Như hiền lành nhờ độc ác biện minh!)
Ta bỗng thôi thèm khát giọt b́nh yên
(Đời hết đẹp nếu không c̣n nghiệt ngă!)
Mỗi thân phận là một cây sai quả?
Cứ đều đều chín tới trái oan khiên!
Xuân Không Mùa
-
Xuân Diệu
Một ít nắng, vài
ba sương mỏng thắm,
Mấy cành xanh, năm bảy sắc yêu yêụ
Thế là xuân. Tôi không hỏi chi nhiều.
Xuân đă sẵn trong ḷng tôi lai láng.
Xuân không chỉ ở mùa xuân ba tháng;
Xuân là khi nắng rạng đến t́nh cờ,
Chim trên cành há mỏ hót ra thơ;
Xuân là lúc gió về không định trước.
Đông đang lạnh bỗng một hôm trở ngược,
Mây bay đi để hở một khung trờị
Thế là xuân. Ngày chỉ ấm hơi hơi,
Như được nắm một bàn tay son sẻ...
Xuân ở giửa mùa đông khi nắng hé;
Giữa mùa hè khi trời biếc sau mưa;
Giữa mùa thu khi gió sáng bay vừa
Lùa thanh sắc ngẫu nhiên trong áo rộng.
Nếu lá úa trên cành bàng không rụng,
Mà hoa thưa ửng máu quá ngày thường;
Nếu vườn nào cây nhăn bỗng ra hương,
Là xuân đó. Tôi đợi chờ chi nữa ?
*
* *
B́nh minh quá, mỗi khi t́nh lại hứa,
Xuân ơi xuân vĩnh viễn giữa ḷng ta
Khi những em gặp gỡ giữa đường qua
Ngừng mắt lại, để trao cười, bỡ ngỡ.
Ấy là máu báo tin ḷng sắp nở
Thêm một phen, tuy đă mayá lần tàn.
Ấy là hồn giăng rộng khắp không gian
Để đánh lưới những duyên hờ mới mẻ ?
Ấy những cánh chuyển trong ḷng nhẹ nhẹ
Nghe xôn xao rờn rợn đến hay hay...
Ấy là thư hồi hộp đón trong tay;
Ấy dư âm giọng nói đă lâu ngày
Một sớm tim bỗng dịu dàng đồng vọng ...
Miễn trời sáng, màḷng ta dợn sóng,
Thế là xuân. Hà tất đủ chim, hoa ?
Kể chi mùa, thời tiết, với niên hoa,
T́nh không tuổi, và xuân không ngày tháng.
|