|
-
Tường
Thuật Về Ngày Hội Ngộ Kỳ II-
2005
-
Chuyện Bên Lề buổi họp mặt của
trường Trung Tiểu Học Trung Thu
(2 chị Trương Ngọc Anh &
Trương Ngọc Bảo Xuân - Bảng
đỏ - post ngày 8/3/2005)
Cám ơn A.N. người em kết
nghĩa. Nhờ em mà gia đình
chị có một ngày hết sức vui
và đầy ý nghĩa. Mong gặp
lại Cô Hiệu trưởng, các Thầy
Cô và các bạn lần họp mặt
tới....
Bữa trưa họp mặt trường
Trung Tiểu Học Trung Thu
ngoài vườn chơi, tôi ngồi
chung bàn với một cô bạn
vong niên, nghe cô kể lại
chuyện hồi còn đi học mà
cười sặc tùm lum. Chung cái
bàn dài đó ngoài Má, em, còn
có cô Hiệu Trưởng ngồi kế
tôi, ngang mặt là một cô
giáo sư, phía dưới chút xíu
thì có hai ba cô nữa, và bên
kia ngồi đầy mấy cô cựu học
trò. Như vậy, nghe cô kể
chuyện vui và có duyên quá
nhóm khán giả đông đảo cứ
cười cười híp mắt rồi lâu
lâu thêm thắt phụ họa nữa
chớ. Cô vừa bỏ miếng bánh
ướt vô miệng vừa nhai vừa
nói:
- Trời ơi hồi đó sợ Cô thì
có sợ mà phá thì vừa gì. Như
quỉ!. Cô Hiệu Trưởng khó tàn
bạo, ngán trước mặt chớ sau
lưng toàn làm chuyện bậy
không hà.
Cô
Hiệu Truởng còn nhớ lần đó
cô phạt tụi em hông? Cô còn
nhớ kế bên trường có cái nhà
đó chủ là người Pháp, bữa đó
nhà vắng chủ, tụi em dò biết
nhà hông có chó, dòm vô thấy
có nhiều cây trái quá xá
thấy ham. Tụi em một đám hẹn
nhau đặng leo rào vô nhà
chơi.
Vừa xuống "xe heo" (xe đưa
rước học sinh của trường)
tụi em cột hai vạt áo dài
lại đứa nầy kiệu đứa kia leo
qua khỏi rào, rớt cái đụi
qua bên kia.
Trời õi dễ mê!
Đu đủ nè, trái đầy hết, cây
thì lùn lùn, mận, ổi, nhãn!
trời ơi nhãn! ở tại Sài Gòn
mà có cây nhãn, đầy trái. Đã
quá! Bông, nhiều vô kể, ôi
tụi em ham quá quính lên,
đứa thì chạy đi kiếm cây
đặng thọc trái, đứa đi kiếm
cái thùng đặng đựng của ...
hôi...
May đâu có cái thùng giấy
bên hông nhà, rồi tụi em bắt
đầu thọt. Ôi thôi trái già
trái non gì tụi em thọt một
cái là hết thẩy mấy trái đu
đủ rớt lợt đợt. Cây mận cây
nhãn có bao nhiêu trái tụi
em lặt hết. Già non gì cũng
lặt hết ráo. Rồi đứa thì đi
bẻ bông. Cây nào bụi nào có
bông là bẻ, rứt luôn nụ.
Bẻ đầy cả thùng bông!
Đã đời rồi cũng phải leo rào
trở ra đặng vô lớp.
Cả đám vô trể, bị cô Hiệu
Truởng đón ngay cửa lớp, mời
mấy em lên văn phòng!.Cô còn
nhớ bữa đó cô khẻ tay tụi em
hông cô?
Rồi công tụi em bẻ bông hái
trái mà có ăn được trái nào
đâu? Nguyên cái thùng tang
chứng bị tịch thâu, mà còn
bị phạt nữa chớ.
Chắc cái thùng mấy cô chia
với nhau?
(Mấy cô giáo với cô Hiệu
Trưởng cười ngất ngất, hông
ai đính chánh.)
Mà cũng nhờ cô khó, cô trị
vậy mà về sau tụi em mới bớt
phá.-
Vừa nói cô em nầy vừa xây
qua la thằng con, mới tám
tuổi mà "nó phá như quỉ. Ở
đây chớ phải ở Việt Nam là
em đập nó rồi"
Tôi cười nói:
- Chắc giống em hồi nhỏ...
Ôi còn nữa, còn người nầy
người kia kể lại những mẩu
chuyện học trò quỉ để cười
vui với nhau, nhớ về những
ngày xưa qúa sức qúi báu.
Mỗi lần cô vô lớp xét, con
gái thì bắt phải để hai bàn
tay trên bàn cho cô xét coi
đứa nào để móng tay dài thì
bị cô biểu dơ hai bàn tay
lên chụm lại, rồi là bị khẻ.
Những lần tụi em phải lấy
tờ giấy trắng kẹp hai bên
nách để che chổ ngực vì tụi
em lúc đó có mốt bận áo cọt
xê màu đen không bận áo lá.
Ngoài là áo dài màu trắng!
Tửởng qua mặt đựợc cô, ai dè
cô bắt bỏ tờ giấp ra, cô la
đi học sao ăn bận kỳ vậy? Cấm
túc.
Những lần cô đứng ngay cửa
trường, đám học trò trai đi
ngang, cô cầm cây kéo, xởn
một chùm cái đầu nào dám để
tóc dài phủ ót. Mái tóc tài
tử mà bị hớt một chùm vậy
thì chỉ có nước ... hớt cua
luôn.
...
Trong bữa tiệc cùng ngày tối
đó, tuy không đi được nhưng
nghe kể lại. Vui lắm nhưng
vì quá đông người và trong
nhà hàng nên hơi khó nói
chuyện như ngoài vườn chơi.
Nếu kể có gì sơ sót, các bạn
nào nhớ rõ hơn xin bổ túc
dùm.
.......
Cô Hiệu Trửong nhắc lại:
".....Về sau cô thấy hối hận
lắm. Nghĩ mình sao mà khó
khăn với học trò quá. Còn
trẻ quá chưa kinh nghiệm gì
mà làm Hiệu Trửong một
trường dạy con cháu của Cảnh
Sát! một trách nhiệm quá sức
nặng nề và khó khăn, cô đã
phải bọc võ sắt!...” Rồi cô
kể...
- Hồi cô mới ra trường, mới
có ba mươi tuổi hà. Cô thì
muốn làm việc tại Sai Gòn mà
bị chuyển đi tuốt xuống tỉnh
gì xa lắt xa lơ. Cô xin về
hoài cho gần gia đình mà
hông được. Tình cờ có người
hỏi cô muốn về dạy ở một
truờng sắp mở cửa. Mừng quá
cô nhận lời liền. Về Sài Gòn
tới cái địa chỉ thì thấy ủa
sao lạ vậy? Xung quanh toàn
là trường lớn, nào là Petrus
Ký, trừơng Bác Ái, trường Sư
Phạm, ngang đó là vòng thành
Cộng Hòa, Tổng Nha cảnh Sát
Quốc Gia. Cô vô thành tới
một khu có nhà ở, nhà cảnh
sát nghèo lắm xen với mấy
phòng học lấp thấp, có con
nít chân không chạy chơi,
tường cao bọc xung quanh...
Cô lại trở ra theo địa chỉ
tới đường Thành Thái thì
đúng là địa chỉ người ta cho,
chỉ thấy một bên là một đống
sắt, một bên là chỗ giử xe,
có trường học gì đâu?
Người ta gởi thơ mời cô vô
Tổng Nha. Cô cũng hơi sợ.
Tại sao lại mời mình vô Tổng
Nha cà? có chuyện gì vậy? Vô
gặp ông Trung Tá. Ông hỏi cô
muốn làm Hiệu Trưởng trường
sắp mở hông?
Trời! Cô sợ quá. Làm hiệu
trưởng trường dạy... con
cảnh sát!
Dạy làm sao đây? Dạy con
cảnh sát, không vừa ý chuyện
gì nó về méc ba nó, Ba nó có
súng, cô thì không!
Cô cũng lo nhưng vì cứ muốn
ở lại Sài Gòn nên cô nhận
lời đại.
Chỗ đó là nơi xây dựng thành
trường Trung Tiểu Học sau
nầy, cô làm hiệu trưởng cho
tới 1975. Thầy V. là một
trong số tất cả các cô thầy
đã giúp cô rất nhiều. Rất
tiếc sau ngày 1975 vài năm
thầy lên rừng rồi mất.
...
Những ngày thơ ấu không bao
giờ trở lại nhưng tất cả
chúng ta, có ai mà quên?
Nhờ công ơn dạy dổ của quí
thầy quí cô mà chúng ta
thành nhân.
Như lời cô Hiệu Trưởng nói:
" Cô dạy mấy em khó khăn như
vậy cho nên người. Giống như
cô dạy cho bốn thế hệ vì,
thế hệ mấy em, thế hệ con
mấy em, rồi cháu, rồi chắt...
vì bây giờ mấy em đang dạy
lại con cháu của mấy em,
những điều đã học hồi còn
nhỏ...
“Tiên học lễ - Hậu học văn"
...
Một ngày vui tao ngộ.
...
con
đường thơ ấu vẫn còn xanh
...
Giã Từ Màu Áo Trắng
-
Thôi thế ngày
mai tôi sẽ đi
nơi phương trời ấy để quên đi
bao nhiêu tủi nhục, bao chua xót
ngấn lệ tuôn tràn ngập hoen mi
Giã từ sách vở, mái trường yêu
Tôi thấy lòng đau luyến tiếc nhiếu
Ly biệt một ngày như vĩnh biệt
Chôn vùi dỉ vãng đẹp bao nhiêu
Giã từ chiếc áo mến yêu ơi
Màu áo tơ trinh đẹp nhất đời
Màu áo nữ sinh duyên thắm đượm
Giờ đây ấp ủ hận chia phôi
Lòng tôi giờ giá hơn băng tuyết
hơn cả mây buồn lướt thướt trôi
giờ đây mong nhớ nào ai biết
Một bóng một hình tôi vời tôi
Ba mươi năm trước ...
-
Ba mươi năm trước, mười lăm
tuổi
Vô tư đếm lá phượng sân
trường.
Ăn hàng thì giỏi, học…đội sổ
Vì mãi nhìn mây lửng thửng trôi
Chợt một ngày kia cảnh đổi
thay
Làm người nhân chứng buổi
chia tay
Trường nay tan tác, khung
trời vắng
Thầy, cô, bè bạn biệt phương
trời...
CAT
*************
Ba mươi năm trước, hai
mươi tuổi
Khoác áo sinh viên, ngắm
nhìn đời
Màu xanh hứa hẹn tương
lai sáng
Rồi bỗng tối xầm, nước tả
tơi!!!
Trường cũ, người xưa vắng
bóng rồi
Hàng cây phượng vĩ đứng
đơn côi
Sợi nắng chiều tà soi
bóng phượng
Mình tôi đếm bước, chỉ
mình tôi
30 Năm Trước ....
Nửa thầy nửa thợ nửa cu-li
Cuộc đời ngẫm nghĩ chẳng ra
chi
Công danh lận đận chừng như
hỏng
Sự nghiệp lao đao được mấy
khi ?
Cha con tản mác người mỗi xứ
Chồng vợ u sầu cảnh biệt ly
Mạng cách phân chia tình máu
mủ
Nhân sinh nó luận: c’est la
vie !
30 Năm Trước ....
Nửa thầy nửa thợ chẳng ra
chi
Cuộc đời ngẫm nghĩ như cu-li
Công danh sự nghiệp chừng
như hỏng
Lận đận lao đao chẳng được
gì ?
Cha con chồng vợ người mỗi
xứ
Tản mác u sầu cảnh biệt ly
Nhân sinh cách mạng là như
thế
Chia tình máu mủ: c’est la
vie !
LTD
Thương Yêu
-
Thương yêu
muôn nghìn trùng xa
Thương yêu bao nhiêu trăng
tà
Thương người hằn bao xót xa
Thương ai mang theo nghiệt
ngã
Thương yêu đời mãi bôn ba
Thương yêu bước chân vất
vả
Thương người mềm tim sỏi
đá
Thương ai đời bỗng thiết
tha
Thương người, thương ta,
thương đời
Xa xôi cùng nhau tay với
Ngọt bùi cùng nhau đầy vơi
Đắng cay nửa đời chia đôi
Yêu người, yêu ta, yêu
đời
Đường trần còn bao nhiêu
nỗi
Tình trần còn bấy nhiêu
thôi
Cho nhau đến hết cuộc đời
!
- Diệu Ngọc -
Giữ Cho Nhau ...
Giữ cho nhau một niềm tin
cuộc sống
Để quên đi những gian dối
qua rồi
Giữ cho nhau con đường quen
gió lộng
Ngôn ngữ suợng sần mặn đắng
trên môi
Giữ cho nhau một chút lòng
không đổi
Chẳng lọc lừa trong hư ảo
thơ ngây
Giữ cho nhau một lần yêu thú
tội
Trăng nửa vầng yêu nửa cuộc
mê say
Giữ cho nhau chút lòng mơ
chung thủy
Xưa xa rồi còn đọng mãi xưa
sau
Giữ cho nhau chút hương tàn
thật khẻ
Chút yên bình trong tỉnh
lặng thương đau |
Giữ cho nhau tiếng yêu còn
dang dở
Cho môi cười gợn thoáng chút
bâng khuâng
Giữ cho nhau những hẹn hò bỡ
ngỡ
Đã quên rồi sao chợt thấy ăn
năn
Giữ cho nhau bản tình ca
tống biệt
Cây rưng buồn lá đổ cách
chia nhau
Giữ cho nhau bàn tay đan tha
thiết
Những đậm đà và ly biệt
thương đau
Giữ cho nhau nếu mai này gặp
gỡ
Mắt nhìn nhau lòng vương
chút bâng khuâng
Giữ cho nhau bóng tình yêu
dang dở
Bước qua đời còn để lại dấu
chân ...!
Kim Dung (bảng vàng) |
|
Vườn Thơ Của Tôi
-
Tôi chỉ thích
sống trong vườn thơ im lặng Và mỗi ngày nhìn náo nhiệt
của vườn trăng Có những thi nhân đề thơ gửi
chị Hằng Và chú Cuội kể chuyện đùa
đêm trăng sáng Tôi chỉ ngắm và thấy hồn thơ
lai láng Nhưng vẫn chỉ nhìn mà không
muốn bước sang Vườn thơ của tôi từ đó cũng
tràn lan Đầy hoa bướm nên thành vườn
thơ lãng mạn
(Bài thơ dưới đây được
viết để đáp lại một anh TT
trách Thu Ngân không chia xẻ
thơ cho ACE TT thưởng thức.)
Anh ghẹo tôi là không "thương yêu nhân loại"
Có vườn thơ mà sao dấu ở nhà hoài Thưởng thức riêng mình, nào ai biết ai hay Mang ra nhé, cho vườn thơ còn đẹp mãi Bất chợt, tôi cười cởi bỏ lòng khắc khoải Vườn thơ tôi, nào hoa bướm, nào trăng mây Khung trời nhỏ nhoi vừa mở rộng vòng tay Cùng vườn trăng sáng trên đường dài thoai thoải
THU NGÂN
Đôi Bàn Tay ...
Đôi bàn tay cằn cỗi nét
phong sương Đôi bàn tay gánh hết
những đau thương Đôi bàn tay bao nhọc
nhằn rên xiết Đôi bàn tay vụn về nhưng
mãi miết
Đôi bàn tay đan cho nhau tha
thiết Đôi bàn tay cho tình yêu bất
diệt Đôi bàn tay khắc ghi cơn ly
biệt Đôi bàn tay đem ân sủng cho
người
Đôi bàn tay cho bờ môi êm ái Đôi bàn tay cho nhau bao khờ
dại Đôi bàn tay mai xa lìa hối
cải Đôi bàn tay vĩnh biệt cuộc
tình nào. |
Đôi bàn tay vuốt ve trên mái
tóc Đôi bàn tay ru êm trên dáng
vóc Đôi bàn tay thôi không còn
cô độc Đôi bàn tay nâng niu cánh
hoa hồng
Đôi bàn tay dịu dàng nâng
nhau dậy Đôi bàn tay thân thương ôi
biết mấy Đôi bàn tay đưa nhau xa
phiền muộn Đôi bàn tay khép kín đoạn
đời này
Đôi bàn tay quờ quạng giữa
cơn say Đôi bàn tay dìu nhau quay
trở lại Đôi bàn tay truyền cho nhau
hơi ấm Đôi bàn tay cùng hướng tới
tương lai |
Đôi bàn tay mai cho dù run
rẫy Đôi bàn tay mai cho dù chống
gậy Đôi bàn tay cũng sẽ tay
trong tay Đôi bàn tay dìu trọn cuộc
đời này.
Kim-Dung |
Cảm Hứng Hạ-Long
Đóa Hồng Vu Lan
Vĩnh Biệt Mẹ
-
Đây ngã đường quê chứa vạn
sầu Chiều buông xuống chậm mẹ về
đâu ? Ở trong hư ảo nhòa lệ thảm
Khóc mẹ dòng châu suốt đêm
thâu
Mẹ nhỉ ! hôm nay nữa hôm nào Bóng mẹ vàng thu ngõ trước
sau Lòng con oặn thắt buồn ly
cách Vĩnh biệt ngàn thu bóng mẹ
sầu
Mẹ ơi hăm mấy hôm rồi Chẳng trông thấy mẹ đứng
ngồi song thưa Mồ chưa xanh cỏ chiều mưa Hoàng hôn lướt thướt đêm
chưa kịp về ...
(Thân tặng
các bạn đã mất mẹ, và anh
ĐĐP vừa mất mẹ) - Kim Dung -
Ai Sẽ Nhớ
Ai sẽ
nhớ ! gánh hàng mẹ vất
vả Áo mồ hôi thâm miếng vá
trên vai Nỗi nhọc nhằn cha bên
ruộng nương khoai Tay khô sáp sượng sần đi
chân đất
Ai sẽ nhớ ! bát cơm
chiều tất bật Vội vàng như để cho kịp
đêm lên Ngọn đèn dầu đom đóm lập
lòe thêm Mẹ ủ lạnh cho con mùa
gió bấc
Ai sẽ nhớ ! những đêm
mưa phần phật Dấu thở dài mẹ lo lắng
chợ mai Đoạn cầu tre lắc lẻo mẹ
cầm tay Tiền tập sách, lo con
khi đau yếu
Ai sẽ nhớ ! và ai đâu đủ
hiểu Một tấm lòng vạn bút mực
cũng không Những hy sinh cao quí
đến nhủ lòng Ơn chín chữ trả bao
nhiêu vẫn thiếu |
Ai sẽ
ước, với đôi điều kỳ
diệu Suốt đời xin ở mãi tuổi
hoa niên Bởi ngày xưa sẽ như
chuyện thần tiên Gần cha mẹ chỉ có thời
niên thiếu
Con chưa kịp đền ơn,
chưa kịp hiểu Đã không còn có mẹ để
dâng lên Mùa Vu-Lan theo hạnh Mục
Kiền Liên Cài hoa trắng đoạn
trường con báo hiếu
Ai sẽ nhớ ! rằng bây giờ
đã thiếu Một bàn tay nâng bước
ngã thêm đau Con dù cho đổi hết cả
thế gian Nhường tuổi thọ mà xin
điều kỳ diệu
Để một lần nhìn mẹ hiền
kính yêu Câu “chén cơm đôi đủa bộ
kỷ trà, Rủi một mai cha yếu với
mẹ già” Dâng ai nữa bởi không
điều kỳ diệu ! |
(Nhân dịp Vu-Lan, tặng
những ai đã không còn mẹ
trên thế gian này) Kim
Dung – |
Nhớ Mẹ
Chỉ Là Mơ Thôi ...
Chỉ Là Kỷ Niệm ...
-
Nhớ ngày nào chung một mái
trường Cười đùa vui vẻ chẳng vấn
vương Đi chơi picnic đèo từng cặp Ai nhìn cũng bảo: “chắc là
thương!”
Định mệnh oan khiên phủ bao
trùm Cuộc đời trôi nổi vận quê
hương Làm thân tỵ nạn nơi viễn xứ Xa lìa trường cũ, bạn thân
thương !
- LTD –
(bài này đã cảm hứng và gửi
tặng một người bạn TT tên
LT)
Chờ Nhau Kiếp Nào ...
Tháng mấy mưa lại về Hạ rưng sầu tái tê Trời mưa bong bóng vỡ
Chùm hoa rụng não nề
Run run cánh chim sâu Ướt đôi bờ vai nhỏ Người xưa giờ nơi đâu? Lạnh đầy bên cửa sổ |
Buổi chiều ngồi buồn hiu Tâm tư chùng nặng trĩu
Trông ngóng vẫn mịt mờ Bóng tối nặng cô liêu
Chờ nhau chờ kiếp nào Bây giờ hay mai sau Tiếng lòng ta thổn thức Gửi niềm yêu cho nhau |
|
Kim-Dung |
Đà-Lạt: Suối Vàng, Suối Bạc ...
Đà Lạt đẹp nhất Suối Vàng Suối Bạc nối tiếp cảnh càng nên thơ Sớm hôm sương phủ trắng mờ Lẫn trong đồi núi xanh lơ thông rừng
Núi xanh sóng bạc chập chùng Ánh trên mặt nước mông lung vầng hồng Sương sa như đọng trên không Mây vương đầu núi ngàn thông thẳng hàng Vi vu gió nhẹ mơ màng Hơi sương mát lạnh lòng càng cô liêu Một mình một ngựa quạnh hiu Lần theo Suối Bạc mỹ miều nước xanh Xa xa sương phủ đầu ghành Đong đưa trong gió gợn thành suối thông
Nắng mai lấp lánh xuyên cành
Đà-Lạt đẹp nhất là hai suối này
Ai về thăm viếng quê nhà
Đừng quên Suối Bạc, Suối Vàng quê ta. |
i
LTD (Nhân chuyến ngoạn cảnh Đà-Lạt cùng
một số bạn hữu TT từ mồng 3–5 Tết Ất Dậu 05)
|
Cho Tôi Xin ...
Cho tôi xin một lời nói nhỏ Đưa tôi về ngày ấy nên thơ Buổi sớm mai cổng trường
chưa mở Có bóng ai… đang cũng đứng
chờ
Cho tôi xin một dòng nhạc
ngắn Đưa tôi về ngày ấy bâng
khuâng Ngại ngùng khi ánh mắt nhìn
sang Chân bước vội giờ chơi buổi
sáng
Cho tôi xin một lời hát khẽ Đưa tôi về ngày ấy đam mê Giọng hát bay xa… tư tình kể: “..♪
..
âm thầm theo bước chân em về
..
♪
” |
Cho tôi xin một vần thơ cũ Đưa tôi về ngày ấy suy tư Hai câu thơ viết gửi chối từ Không lo nghĩ chỉ lo học chữ
Cho tôi xin một lần nói với: Ánh mắt buồn ghi khắc trong
tôi Tiếng hát xa xưa còn vang
vội Ngày tháng qua rồi vẫn chưa
vơi
-THU NGÂN -
Cho
tôi xin một lần nói dối với mẹ cha :"Con bước đến
trường" Nhưng trong tâm là tôi
mong gap nụ cười tươi và ánh mắt
thiết tha |
|
Thổn Thức
Ai Đi Cho Gửi
Khép Kín
-
Đã mất rồi chỗ đứng ở trái
tim Đã khép kín một tâm hồn độc
đạo Người tàn nhẫn để tim ta
rướm máu Hòa hư không tan vỡ một hình
hài
Đã qua rồi năm tháng mãi
chua cay Mà khóe mắt nụ cười thôi
cũng tắt Cho hờn tủi lấp trời xanh
trong vắt Để dư âm đồng vọng mãi đêm
dài
Bóng người qua dấu vết chẳng
tàn phai Năm tháng cũ như lên màu
hoang phế Trong hư ảo môi cười ai ngạo
nghể Ứa trong ta một vết chém êm
đềm
-
Kim Dung
-
Some of My Thoughts
on Reading George Carlin's
Message
Chiếc Lá Vàng
Lỡ Làng
Tiếng Kinh Cầu...
-
Kim-Dung,
(Bảng Vàng - 9/26/2005)
Trong gió tiếng kinh cầu Buồn lâng nhẹ về đâu Trĩu lòng cơn tục lụy Chuông tự có khơi sầu ?
Tục khách về đâu nhỉ ? Bâng khuâng nhìn mây
trôi Có còn ai tri kỷ Rót sầu lên đôi môi
Thắp vầng trăng chiêm
bao Thấy vô vàn ảo tướng Mộng thực từ kiếp nào Thành sầu sao ngất
ngưỡng
Quì xin ơn vô lượng Gióng vào hồn tiếng
chuông Để cởi bỏ phiền não Bên lề chuyện ghét
thương
Hồng chung ôi vi diệu Lòng an nhiên vô cùng Của bát nhả quán chiếu Thật tướng đồng thể
chung.. |
Kim-Dung
|
Trời Mưa Mấy Mùa
-
Thu Hương, (Bảng Trắng –
9/27/2005)
-
Hởi người bạn học năm xưa Ngôi trường cùng học, trời
mưa mấy mùa? Thời gian tôi biết bốn mùa Cớ sao trường cũ nhiều mùa
vẫn mưa? Hay tình người quá lưa thưa Cho người cô độc trời mưa
bão về Cuộc đời trầm bổng não nề Ngõ đường ngồi đếm ê chề
tình rơi Đau thương thấy quá nhiều
rồi Xin mưa đừng rớt tả tơi tình
người!! Thu Hương
- Bảng Trắng –
9/27/2005
-
Áo trắng quần xanh tuổi học
trò Thuở mười sáu tôi mới biết
mộng mơ Trung Thu một buổi chiều mưa
tầm tã Ngóng đợi tan trường tà áo
tiểu thơ Mua gió tả tơi, anh hỏi đưa
em về Dưới cơn mưa em khẽ nói cám
ơn anh Nhanh lên anh kẻo cơn mưa về
lớn quá Trung Thu kỷ niệm đầu làm
sao quên được Ba mươi năm rồi, tôi vẫn nhớ
ngày xanh đó Ba mươi năm rồi, trường xưa
vẫn còn đây
Ngọc Hà
Tình
50
-
Em dù tuổi mới 50
Nhưng anh cứ ngỡ đôi mươi xuân
thì Em ơi dù mới 50
Nhưng anh cứ ngỡ chưa hề biết
yêu Nhìn em lòng bổng chơi vơi
Tình anh không biết về nơi
phương nào Đêm nay trăng rụng xuống cầu
Cầu 50 mươi nhịp, dạ anh sầu bấy
nhiêu Càng sầu, càng nhớ, càng thương
Tim anh vẫn nhớ người em thuở
nào. Ân tình dù co' phôi pha
Lòng anh vẫn nhớ lời xưa chân
tình Tình anh như nước vỡ bờ
Sao em lặng lẽ ngậm ngùi sang
sông
-
Ngọc Hà
|
|
Trang
1,
2,
3,
4,
5,
6,
7,
8,
9,
10,
11,
12 |
|