|
Trang
1,
2,
3 |
-
Thuở Làm Thơ Yêu Em
-
Trần Dạ Từ
Thưở làm thơ yêu em Trời mưa chưa ướt áo Hoa cúc vàng chân thềm Gío may lưng bờ dậu
Chiều sương đầy bốn phía Ḷng anh mấy ngă ba Tiếng đời đi rất nhẹ Nhịp sầu lên thiết tha
Thưở làm thơ yêu em Cả ḍng sông thương nhớ Cả vai sầu tay nghiêng Tương tư trời thành phố |
Anh đi rồi lại đến Bài thơ không hết lời Bao nhiêu lần ḥ hẹn Sớm chiều sao xa xôi
Mười bảy năm chợt thức Bây giờ là bao giờ Bàn tay trên mái tóc Ngh́n sau c̣n bâng quơ
... |
|
-
Thoáng Hương Qua
-
Phạm Thiên Thư
Đầu xuân em lễ chùa này Có búp lan vàng khép nép Vườn trong thoáng làn
hương bay Băi sông lạc con bướm
đẹp
Vào hạ em lễ chùa này Trên đồi trái mơ ửng
chín Ḷ hương có làn trầm bay Vờn trên bờ tóc bịn rịn
Giữa thu em lễ chùa này Lầu chuông có con chim
hót Tiếng ca theo làn gió
may Lá vàng sương gieo nhẹ
hạt
Sang đông em lễ chùa này Ngoài sân có mưa bụi bay Hắt hiu trong cành gió
bấc Vườn chùa rụng cánh lan
gầy |
Cuối đông đưa em tới đây Trong ḷng áo quan gỗ
trắng Tóc em tợ óng làn mây Cội hoa tưởng ai trầm
lặng
Em vừa nằm xuống đất này Vườn trong có bông đào
nở Con bướm chập chờn hương
bay Quơ sợi râu vàng bỡ ngỡ
Nắm đất nào vừa lấp mộ Có con chim hót đầu cành Tiếng tan trên gịng
suối xanh Nước ơi sao buồn nức nở
Bây giờ tôi biết em đâu Cuối vườn nụ mai nhiệm
mầu Vừa thoát làn hương
trinh bạch Em ơi! Mây đă qua cầu… |
|
-
Em đến em đi
Em đến em
đi ngọn gió lành, Gió hương thương mến tới phong
anh, Bỗng oà gặp mặt sau muôn nhớ, Rồi lại chia tay giữa vạn t́nh, Em ở nữa giờ, thương mỗi nét, Em di hai tháng, ngóng từng canh, Anh như cây cối chờ xuân biếc, Hôm sớm trông mong ngọn gió lành
Em có biết tại sao anh lại tủi, Tại v́ em e thẹn
vô
ich lắm, Cứ ngồi lên quấn quít như tiên
cảnh, Hai đứa ḿnh say đắm đam mê Va như thế, anh vui âu yếm bảo, Thương em nhiều nụ cười hé trên
môi.
(Bài thơ này không
biết của tác giả nào, nhưng điều
quí giá là đă được gởi đén từ 1
người bạn rất thương quí - LT)
Bài Thơ Đôi Dép
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nổi nhớ ở trong ḷng da diết Những vật tầm thường cũng viết
thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự
bao giờ Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nữa
bước Cùng gánh vác những nẻo đường
xuôi ngược Lên thảm nhung xuống cát bụi
cùng nhau
Cùng bước, cùng ṃn, không kẻ
thấp người cao Cùng chia xẻ sức người đời chà
đạp Dẫu vinh nhục không đi cùng
người khác Số phận chiếc này phụ thuộc
chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất
đi Mọi thay thế đều trở nên khập
khiểng Giống nhau lắm nhưng người đời
sẽ biết Hai chiếc này chẳng phải một đôi
đâu
Cũng như ḿnh trong những lúc
vắng nhau Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một
phía Dẫu bên cạnh đă có người thay
thế Mà trong ḷng nỗi nhớ cứ chênh
vênh
Đôi dép vô tri khắng khít song
hành Chẳng thề nguyền mà không hề giả
dối Chẳng hứa hẹn mà không hề phản
bội Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước
đường đời Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải
trái Nhưng tôi yêu em bởi những điều
ngược lại Gắn bó đời nhau bằng một lối đi
chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song
song Sẽ dừng lại khi chỉ c̣n một
chiếc Chỉ c̣n một là không c̣n ǵ hết Nếu không t́m được chiếc thứ hai
kia .
Tac
Gia: Khong Ten
Bài thơ cuối cùng
- TTKH
Anh ạ,
tháng ngày mau quá nhỉ ! Một mùa thu cũ một ḷng đau Ba năm ví biết anh c̣n nhớ Em đă câm lời có nói đâu
Đă lỡ
thôi rồi chuyện biệt ly Càng khơi càng thấy lụy từng ly Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy Mà viết t́nh em được ích ǵ ?
Chỉ có
ba người đọc thơ riêng Bài thơ "đan áo" của chồng em Bài thơ đan áo nay rao bán Cho khắp người đời thóc mách xem
Là giết
đời nhau đấy biết không ? Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung Giận anh tôi viết ḍng dư lệ Là chút dư hương điệu cuối cùng
Từ nay
anh hăy bán thơ anh Và để yên tôi với một ḿnh Những cánh hoa ḷng, hừ đă ghét Th́ đem mà đổi lấy hư vinh
Ngang
trái đời hoa đă úa rồi
Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp Đi nhớ người, không muốn nhớ lời
Tôi oán
hờn anh mỗi phút giây Tôi run sợ viết bởi rồi đây Nếu không yên được th́ tôi chết Đêm hỡi, làm sao tối thế nầy !
Năm lại,
năm qua cứ muốn yên Mà phương trời nhớ chẳng làm
quên Và người vỡ lỡ duyên thầm kín Lại chính là anh, anh của em
Tôi
biết làm sao được hỡi trời! Giận anh không nỡ nhớ không thôi Mưa buồn mưa hắt trong ḷng ướt Sợ quá đi anh, có một người...
Tac Gia: TTKH
Chuyện t́nh qua modem
Chàng
không thể nh́n nàng qua Modem Chàng không thể hôn nàng qua bàn
phím Chàng không thể nắm tay nàng âu
yếm Chỉ nói yêu em và cứ thế Enter.
Và hai người cứ yêu thế trong mơ Bên chiếc khung con mỗi lần hội
thoại Đêm càng khuya họ càng mê mải Nói chuyên trăng sao mật ngọt
thiên đường
Nàng hỏi chàng: Anh cứ nói yêu
thương Sao bỗng dưng anh biến đi đâu
mẩt Chàng vội vă: Ơ ḱa anh nói thật Anh bị ao (out) vừa lập tức log
vào.
Họ cứ yêu nhau như mận yêu đào Ôm computer mỗi ngày vài tiếng Chat măi chat hoài khong hết
chuyện T́nh yêu cứ theo tháng năm vơi
đầy.
Và bên kia trái đất vẫn quay Qua chiếc Modem mối t́nh đầu vẫn
nở Cũng lắm gian truân, cũng nhiều
trắc trở Cũng "I love U" rồi cứ thế enter
Chuyện t́nh qua Modem cũng đẹp
như thơ Khác chi chuyện Romeo thời hiện
đại Cuối tháng cầm tờ hoá đơn điện
thoại Chàng Romeo cảm thấy hơi buồn
Khong
Ten
Đĩ cầu Nôm (1)
-
Nguyễn Khuyến
Thiên hạ bao giờ cho hết đĩ? Trời sinh ra cũng để mà chơi! Dễ mấy khi làm đĩ gặp thời, Chơi thủng trống long dùi âu mới
thích Đĩ bao tử càng chơi càng lịch, Tha hồ cho khúc khích chị em
cười: Người ba đấng, của ba loài, Nếu những như ai th́ đĩ mốc. Đĩ mà có tàn, có tán, có hương
án, có bàn độc (2) Khá khen thay làm đĩ có tông (3) Khắp giang hồ chẳng chốn nào
không. Suốt Nam Bắc Tây Đông đều biết
tiếng. Đĩ mười phương chơi cho đủ chín, C̣n một phương để nhịn lấy
chồng. Chém cha cái kiếp đào hồng, (4) Bạn với kẻ anh hùng cho đứng số. Vợ bợm, chồng quan, danh phận
đó, Mai sau ngày giỗ có văn nôm. Cha đời con Đĩ Cầu Nôm.
1.
Cầu Nôm thuộc làng Đại Đồng ở
Hải Hưng. 2. Có lẽ ở đây nhà thơ nói đến
Tư Hồng, một nhân vật lúc ấy làm
đĩ lấy Tây. 3. Có tông: có ṇi. 4. Kiếp hồng đào: Kiếp trăng
hoa.
Nguyễn
Khuyến
Thu điếu
-
Nguyễn Khuyến
Ao
thu lạnh lẽo nước trong veo, Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo. Sóng biếc theo làn hơi gợn tí, Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo. Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt, Ngơ trúc quanh co khách vắng
teo. Tựa gối, buông cần lâu chẳng
được, Cá đâu đớp động dưới chân bèo.
Nguyễn Khuyến
Lời vợ anh phường chèo
-
Nguyễn Khuyến
Xóm
bên đông có phường chèo trọ, Đương nửa đêm gọi vợ chuyện tṛ: Rằng: "ta thường làm quan to, Sao người coi chẳng ra tṛ trống
chi?" Vợ giận lắm mắng đi mắng lại: "Tuổi đă già sao dại như ri? Đêm hôm ai chẳng biết chi, Người ta biết đến thiếp th́ hổ
thay! ở đời có hai điều nên sợ: Sống chết người, quyền ở trong
tay. Thế mà chàng đă chẳng hay. C̣n ai sợ đến phường này nữa
chăng? Vả chàng vẫn lăng nhăng túng
kiết, Cuộc sinh nhai chèo hát qua th́, Vua chèo c̣n chẳng ra ǵ, Quan chèo vai nhọ (1) khác chi
thằng hề".
1.
Vai nhọ: người đóng tṛ bôi mặt
lem nhem.
Nguyễn Khuyến
Mẹ mốc
-
Nguyễn Khuyến
So danh
giá ai bằng mẹ Mốc, Ngoài h́nh hài, gấm vóc chẳng
thêm ra; (1) Tấm hồng nhan đem bôi lấm xoá
nhoà, Làm thế để cho qua mắt tục. Ngoại mạo bất cầu như mĩ ngọc, Tâm trung thường thủ tự kiên kim
(2) Nhớ chồng con muôn dặm xa t́m, Giữ son sắt êm đềm một tiết. (3) Sạch như nước, trắng như ngà,
trong như tuyết, Mảnh gương trinh vằng vặc quyết
không nhơ, Đắp tai ngảnh mặt làm ngơ, Rằng khôn cũng kệ, rằng khờ cũng
thây. Khôn kia dễ bán dại này!
1. Mẹ
Mốc điên, xé quần xé áo, nên chỉ
trơ có tấm thân không che đậy. 2. Câu này và câu trên đại ư
nói: mặt ngoài không cần đẹp như
ngọc, nhưng trong ḷng hằng giữ
bền như vàng. 3. Tiết: khí tiết.
Nguyễn Khuyến
Cảm
Tác
-
Nguyễn Bính
Thơ suông, rượu nhạt, quán cơm
nghèo,
Xuân xế mùa xuân, chiều xế chiều.
Chín hẹn đă sai mười: bạn quư.
Ngh́n voi không được một: người
yêu.
Bá Nha thưở trước c̣n Chung Tử.
Kim Trọng đời nay hết Thuư Kiều.
Vơng tía, tàn vàng đi nượp nượp,
Giũ tà áo vải bụi bay theo.
Nguyễn Bính
Rượu
Xuân -
Nguyễn Bính
Cao tay nâng chén rượu hồng,
Mừng em, em sắp lấy chồng xuân
nay.
Uống đi! Em uống cho say !
Để trong mơ, sống những ngày
xuân qua.
Thấy t́nh duyên của đôi ta,
Đến đây là... đến đây là ... là
thôi !
Em đi dệt mộng cùng người,
Lẻ loi xuân một góc trời riêng
anh
Nguyễn Bính
Huế , Ngọ Môn và Dịch Học
Lặng Lẽ
-
Hồ Dzếnh
Tôi không chọn nắng, cầu mưa,
Nhớ người không cứ về trưa hay
chiều .
Tôi yêu v́ nắng cây reo,
Bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên.
Đời t́nh: hoa thắm thêu duyên,
Tóc mây vắt mộng, mắt huyền gợi
mơ .
Em là "người ấy" hay cô
Sầu chung duyên kiếp làm thơ, đủ
rồi .
Tôi tin người để tin tôi,
Để tin tưởng măi rằng đời dễ
tin.
Tôi vui ḷng sống trong im,
Hồn nương bóng gió, lời chim đến
người .
- Yêu là khó nói cho xuôi,
Bởi ai hiểu được sao trời lại
xanh ?
Hồ Dzếnh
Ngập Ngừng
-
Hồ Dzếnh
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Để ḷng buồn tôi dạo khắp trong
sân.
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi
dần...
Tôi nói khẽ: gớm, làm sao nhớ
thế!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé.
Em tôi ơi, T́nh có nghĩa ǵ đâu,
Nếu là không lưu luyến buổi sơ
đầu ?
Thuở ân ái mong manh như nắng
lụa,
Hoa bướm ngập ngừng, cỏ cây lần
lữa,
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi,
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai
thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé,
Tôi sẽ trách -- cố nhiên --
nhưng rất nhẹ;
Nếu trót đi, em hăy gắng quay về,
T́nh mất vui lúc đă vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp những khi c̣n dang
dở.
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi
chớ đỗ,
Cho ngh́n sau... lơ lửng... với
ngh́n xưa..
Hồ Dzếnh
|