|
Nguyễn Hoàng Ngôn
|
|
Đứng
trên ban công nhìn buổi chiều mùa đông đang
buông, chiếc cầu dây giăng ngang qua mặt
biển buồn thênh thang vắng bước chân người,
bầu trời chiều đang chui dần vào lòng biển.
Trời San Francisco lộng gió, cuối chân mây
đàn chim bói cá đang bay lượn hối tiếc buổi
chiều tàn, làm anh nghĩ đến em. Chúng cũng
như em! Yêu một ngày vui nhộn ca hát ví von,
nhảy múa khiêu vũ hồn nhiên bên ảo tưởng,
tạo thành những bức tranh thật đẹp trong tâm
hồn. Có yêu mến, có với tay bắt chúng lại
cũng bằng thừa, hãy để cho những đam mê ấy
rong chơi cho một ngày trọn vẹn. Rồi khi đêm
đến chúng tự biết tìm về bên tổ ấm, bên cái
ốc đảo riêng âm thầm, hối tiếc cuộc vui quá
ngắn, bỗng chợt cô đơn, chợt lẻ loi, chợt
buồn thật là vô cớ bên đêm dài. Anh biết em
của anh là thế đó, nên anh câm lặng thản
nhiên bên những thú đam mê của em. Giá như
có em bên anh giờ này thì anh đỡ cô đơn. Anh
nhớ chúng mình có hẹn với nhau tối nay, bây
giờ thì còn sớm mới bốn giờ chiều.
Muốn ra ngắm biển mà
không có em buồn vui với ai đây? Không có em
đường xa quá xa, không có em lười biếng nụ
cười, đi lang thang một mình thật là vô
duyên nên anh đổi ý lái xe xuống phố. Đại lộ
phồn hoa ngợp bước chân người, xe cộ đang
hối hả tìm về với tình thương chiều cuối
tuần, những tà áo đẹp, những khuôn mặt xinh
làm anh thấy vui vui nhưng đường chiều thì
lẻ loi quá... |
|