Mùa đông ở San Fran đêm xuống thật nhiều sương mù, trời đêm lành lạnh, một mình trong đêm vắng, xe bon nhanh nhanh tiếng nhạc trong radio chia sẻ đoạn đường dài. Giờ còn lại mình anh bên căn khách sạn lạ chỗ, lạ giường, lạ đêm khuya, lạ thói quen. Anh thèm có chút gì kích thích đưa anh vào giấc ngủ. Đến bên tủ lạnh mở chai rượu đỏ, nhấm chút môi hồng nhớ tình yêu. Trong men rượu có chút gì chua cay mơ tưởng, bên ngoài tiếng sóng biển rì rào đang vỗ nhẹ vào thành đá, tiếng gió rú vi vu gào thét vì cô đơn, tiếng động cơ lẻ loi của người độc hành xa dần trong đêm khuya, tạo thành những âm thanh hối tiếc, vỡ vụn rã rời của tình yêu. Em đến và vụt đi như đàn chim bói cá, bay lượn khiêu vũ với phù du. Anh hỏi lòng Tại sao lại phải nằm ở đây một mình lẻ loi, cô độc trong tận cùng nỗi nhớ ? Thế rồi anh thiếp đi thả hồn theo sóng biển chui vào lòng đại dương sâu thẳm tìm một giấc mơ tình yêu thật êm đềm trong đêm đông lạnh.
|
Nguyễn Hoàng Ngôn |
|||
7 | 8 |