chia xẻ niềm vui và hạnh phúc của cuộc đời. Cũng từ đó bắt nguồn sinh ra ánh mắt mẹ buồn chờ đợi xuân này con không về.

  Tôi rời nước năm 81 chào đón mùa xuân xa gia đình lần đầu tiên trong trại tị nạn. Tôi đi vượt biên một mình ở chung chồi với Út Tranh cũng mồ côi. Mùa xuân trong đời không áo mới, không gia đình, không anh chị, không bạn bè thân yêu. Đêm giao thừa trong trại tị nạn Mã Lai cũng chỉ là một ngày như mọi ngày lặng lẻ đi qua chờ đợi định cư, đời của người tị nạn chỉ trông chờ có thế. Kế chồi đối diện chồi tôi là gia đình của anh chị gì đó tôi cũng chẳng biết tên, nghe nói như có người trong gia đình đang định cự tại Mỹ, nên đời sống tị nạn của họ thật đầy đủ sang giàu. Bên kia chồi nhà anh gì đó đang làm gà, cắt bánh bày mân bàn cúng. Thì bên này tôi với Út Tranh đang ngồi sau hè gục đầu tủi thân, nhìn những vì sao tận trời cao mà ước thầm những điều mình mong muốn. Tôi ngồi ôm đàn lòng thì tràn ngập ý nhạc còn tay thì lường biếng dạo không thành khúc. Út Tranh ngồi đập muỗi nhớ xuân xưa. Thèm hút một điếu thuốc cũng chẳng có một xu để mà mua vài ba điếu thuốc rê rẻ tiền. Út Tranh thơ ngây hỏi tôi.
   - Anh Ngôn ơi có phải bây giờ là đêm giao thừa ở Việt Nam phải không anh Ngôn?
Tôi gật đầu.  
   - Tết về mà lòng mình thì thấy buồn hiu giống như ngày thường.
   - Có lẽ mình xa quê hương nên chưa biết xuân về đó thôi.
   - Giờ này mà có tô cơm nguội chang nước thịt kho thì hết xẩy hả anh Ngôn?
   - Hm.
   - Có thêm vài miếng bánh tét chấm muối, vài chung rượu cho đỡ nhớ nhà, trời ơi em thèm miếng mỡ trong nhân bánh tét quá chừng.
   - Đang đói mà mày cứ nhắc hoài càng đói thêm.
   - Nhà còn có gì ăn không anh Ngôn?
   - Còn có gạo với muối vào mà lấy muối chấm tay mút cho đỡ thèm.
   - Lấy gạo đổi một vài điếu thuốc hút mừng xuân cho đỡ thèm há anh Ngôn?
   - Còn có vài lon gạo ăn đến cuối tuần, mày đem đổi thuốc từ nay đến cuối tuần lấy gì mà sống.
   - Đi ăn ké nhà mấy cô bạn gái của anh.
   - Nhà người ta cũng nghèo như mình có giàu có gì đâu mà ăn ké.
   - Tết gì mà chẳng có một xu lì xì, chẳng có một manh áo mới. Em nhớ má em quá anh Ngôn, chắc bên nhà giờ này má em cũng đang ngồi nhắc em mà khóc.
   - Hm.. nhớ nhà thì cứ khóc đi cho đã thèm.
   - Em khóc rồi anh có khóc không anh Ngôn?
   - Lớn rồi ai mà khóc làm cái gì?
   - Anh nói vậy chứ em nghĩ giờ này chắc má em đang ngồi khóc bên nhà. Đói bụng và thèm điếu thuốc quá anh Ngôn.
Tôi im lặng ngồi gục đầu cố nuốt những giọt lệ buồn chãy ngược vào bên trong rờn rợn nỗi buồn, tôi không muốn Út Tranh nhìn thấy tôi yếu lòng, tôi không muốn những mùa xuân đầy kỷ niệm trong lòng tôi vội tàn đi, tôi muốn thổn thức, tôi muốn mở rộng tâm hồn mình cho những ngày xuân của thuở nào tung tăng nhảy múa trong đáy mắt. Tôi thèm khát một thứ gì đó khó tả trong lòng làm mắt tôi cay xè. Thấy tôi buồn Út Tranh nói:

Mục Lục               Trang chủ               Trang  | 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 |