Chợt hôm
nay ngồi nhớ mùa xuân năm nào của quê hương
thuở xa xăm, nhìn lại những hình ảnh xuân
đang về trên quê hương, mà thấy lòng mình
ngậm ngùi buồn nhớ những ngày xuân của lòng
mình không còn nữa. Nhìn lại đời mình tóc
đang ngã màu mây xám của buổi chiều hoàng
hôn lạc loài nhạt bóng nắng chiều. Lối cũ ta
về dường như xa lạ, lối về tìm lại xuân xưa
chỉ còn là con đường nhỏ đầy lá vàng rơi từ
giã tuổi thanh xuân, bỏ lại bao nhiêu kỷ
niệm đẹp nhốt trong hồn. Tại tôi già đi
chăng? Tại tôi không còn nhớ ngày xuân? Hay
tại hương xuân không còn đến bên tôi? Hay
tại mùa xuân của đời mình chỉ còn là mùa
xuân của một đời viễn xứ, một đời phiêu lưu,
và mùa xuân của đời mình không còn ai chào
đón hay nhắc tới mà thôi. Ông bà, cha mẹ lần lượt ra đi mang theo những ngày xuân hồng truyền thống về với cội nguồn. Dần dần rồi cũng tới phiên tôi, và những ngày xuân thân ái sẽ theo tôi về bên kia chân trời vĩnh cửu, cho lòng mình được nghe lại tiếng hư không. Các con tôi sẽ không còn biết đến ngày xuân của quê hương. Thôi thì mặc tình những ngày xuân cứ đến, mặc tình xuân cứ đi, chỉ có mùa xuân của lòng mình vẫn còn giữ yên trong một góc nhỏ bình yên trong tâm hồn. Tôi nhớ xuân xưa, tôi nhớ quê hương, tôi nhớ kỷ niệm, nhớ từng con đường loát đầy xác pháo đỏ hồng, nhớ những ánh mắt ân tình bên chiều xuân hạnh phúc, nhớ những nụ cười thơ ngây cầm phong bì đỏ, nhớ những buổi cơm hạnh phúc bên mái ấm gia đình dưới chiều mưa, nhớ ánh mắt mẹ hiền, nhớ những nụ cười thơ ngây của chị em, nhớ mái tranh nghèo ngồi ngắm mưa rơi bên thềm cửa. Chị em tôi thường ra ngồi trước |
sân nhà, xếp những chiếc thuyền bằng
giấy thả trôi theo dòng nước trôi, ước mơ
những chiếc thuyền con nghiên ngã trong mưa
chuyên chở ước mơ của mình về bến mộng mơ.
Tất cả những hình ảnh thân yêu ấy bây giờ đang lạc loài ở chốn nào? Đang đi về đâu? Có ai ngồi đây mà nhớ như tôi? Có ai ngồi đây mà hối tiếc tuổi thanh xuân, và thấy những ngày xuân không còn đến với đời mình. Tôi đang sống vui tươi dưới vẻ đẹp sa hoa của xứ người, đang có tất cả đòi hỏi của cuộc sống, có nhà, có xe, có tiền tài, có gia đình. Nhưng tôi cũng không biết làm sao để có lại những ngày xuân tràn ngập hương xuân ở trong lòng như một thời còn sống ở quê hương. Mùa xuân không còn đến nữa, nét xuân bây giờ chỉ còn trong đáy mắt buồn. Ngồi một mình trên băng ghế lạnh, nhìn con chim nhỏ đang hót líu lo gọi xuân về, xuân đang ở gần đây, đang nhìn thấy đó, nhưng tôi không tài nào đưa tay nắm lấy con chim nhỏ, hay nắm lấy hương xuân. Tôi nhớ lại những hình ảnh thân yêu có một lần đi qua đời mình dần dần đang vụt khỏi tầm tay. Tôi đi lang thang giữa công viên ngập lá vàng khô, cố tìm những hình ảnh nào đó ẩn hiện trong trí nhớ. Gió của mùa đông se lạnh, tôi cô đơn đếm từng bước chân buồn vụng về đạp lên lá vàng khô, tiếng rào rạc dưới chân làm lòng tôi quặng nhớ những gì đã vụt khỏi tầm tay như vở nát. Tôi nhớ những người thân yêu của đời tôi đang sống bên kia dòng đời xa, mà đời mình không có khả năng giữ lại. Trên cành cây cao con chim bỗng ngưng hót u buồn lẻ bạn, nó khẻ mỏ vào thân cây hót chít chè tại chỗ, chim đang gọi bạn trở về sau buổi chiều tàn. Và lòng tôi cũng chẳng biết phải gọi ai cùng tôi đếm bước lang thang tìm lại mùa xuân... |
|||
7 | 8 |