- Khóc đi anh Ngôn hai
đứa mình cùng khóc. - Nếu bây giờ trời cho Út Tranh một điều ước, Út Tranh muốn gì? Tranh nói ngay không cần suy nghĩ. - Em ước có con gà thật to ăn cho đã thèm, cả năm trời nay chưa thấy miếng thịt gà ra sao thèm chết được. Còn anh, anh ước gì anh Ngôn? - Hm.. cũng vậy. Tranh đang sức lớn khôn nên thèm ăn là phải, còn tôi, tôi thèm có được tình thương, tôi thèm có những món ăn tinh thần, tôi thèm được nhìn thấy tất cả những người thân thương của đời mình nở nụ cười. Tôi quen sống xa gia đình nhưng lần này tôi hiểu rằng tôi sẽ xa vòng tay của mọi người mãi mãi. Tôi nhìn Út Tranh buồn thương cho kiếp đời tị nạn nghèo. Trong khi nhà anh gì đó mùi khói nhang, mùi khói thuốc ba số năm lượng lênh đênh theo gió đêm. Tôi với Út Tranh cứ đưa mủi lên không gian hút mà thèm ra nước mắt. Bên khi chồi anh gì đó lại có tiếng nhạc vui, có tiếng cười nói ồn ào, có tiếng cụng ly rượu mừng xuân chúc tụng. Bên này có hai thằng mồ côi ngồi gục đầu câm lặng trong bóng đêm nghe mùa xuân của đời mình buồn bả đi qua, và lần đầu tiên trong đời mình cảm thấy dường như mùa xuân không đến nữa. Trên đài phát thanh có người thông tin viên đang gởi đến đồng bào lời chúc đầu năm, sau đó là tiếng nhạc “Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa, một mùa xuân nghe... khóc âm thầm” Chúng tôi vẫn còn nhỏ, vẫn còn thích được đùa vui với những ngày xuân của đời mình, mà những ngày xuân xa nhà vô tình đưa đẩy mình vội lớn khôn. Cũng chẳng biết mình lớn khôn để làm gì? Có phải lớn khôn để biết bổn phận, biết buồn biết suy tư, biết tự lo lấy bản thân mình, và vội xa vòng tay của mẹ hiền bên những chiều mưa hạnh phúc. |
Hương xuân trong
lòng mình dường như đã mất, dù ngày xuân
đang đến, nhạc xuân đang ngân vang, và tiếng
xuân thật buồn tẻ trên đài phát thanh đêm.
Giọng trầm buồn của người thuyết minh đang
chúc đồng bào tị nạn một mùa xuân vui vẻ,
khang trang, may mắn và tràn đầy hạnh phúc.
Lời chúc thật hay, và giọng người thuyết
minh cũng thật buồn, giọng cô như hối tiếc
mùa xuân của quê hương vụt mất khỏi đời mình.
Nghe những lời chúc tụng tôi cứ ngỡ như
những lời chia xẻ thương hại cho nhau thì
đúng hơn, tôi ngồi gục đầu trong đêm vắng âm
thầm nhớ nhớ xuân xưa. Có phải vì xa nhau
nên mình chưa thấy xuân về đó thôi? Hay có
phải vì mình đang lạc loài nên mùa xuân đang
lang thang ở chốn nào? Hay mùa xuân của lòng
mình không được xứ người chào đón? Hay những
ngày xuân thơ ấu của đời mình sẽ không còn
đến nữa kể từ nay? Đêm đó tôi và Út Tranh thức thật khuya, dùng giấy báo quấn trà làm thuốc hút, mùi trà khét cũng thơm nhưng sáng ra hai đứa nói không thành tiếng. Đó là mùa xuân xa quê hương, xa gia đình đầy kỷ niệm, mùa xuân đó buồn thật buồn, tủi thật tủi, nhớ thật nhớ, cô đơn thật cô đơn, và mùa xuân có chút lệ buồn trong đáy mắt. Rồi những mùa xuân kế tiếp thoắt đến thoắt đi tiếp tục đi qua đời mình, những mùa xuân không kỷ niệm, không đáng nhớ, mùa xuân không còn đến với tâm hồn mình, mùa xuân như bị lãng quên. Tôi bận rộn vùi đầu bên công việc, bên đời sống, bên vật chất, bên mái ấm gia đình mới nơi xứ người. Và ba chục năm rồi tôi dường như không còn thấy cái hương vị mùa xuân trong lòng mình, tôi dường như không còn thấy những ngày xuân rộn ràng trong tâm hồn, cũng không còn nhớ phải mặc áo mới để chào xuân. Tôi đánh mất bao nhiêu mùa xuân đã đi qua đời mình mà không nhận ra. |
|||
5 | 6 |