Lang
thang giữa chợ hoa, lòng Diễm buồn
nhớ mênh mang, trong tâm tưởng Diễm
như có tiếng nhạc muà xuân lênh đênh
theo gió chiều. Lời nhạc mà có một
lần mang tình yêu đến, rồi để tình
trôi xa. Diễm thấy lòng rộn rã, vui
buồn lẫn lộn, vui vì hễ mỗi năm Tết
đến, các con đi làm xa về đoàn tụ
với nàng và bà nội. Buồn vì không
biết chồng nàng đang ở đâu? Bên góc
trời xa chàng đang làm gì? Đời sống
ra sao? Đang bên nhau rồi bỗng một
chiều xa nhau vời vơi. Tình yêu có
phải là một trò chơi thử thách của
chờ mong?
Năm nay Diễm xin nghỉ làm một tuần để chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa
đón xuân, trang bày lại bàn thờ cha mẹ,
mua sắm, nấu vài món ăn mà các con nàng ưa
thích. Đặc biệt năm nay gia đình
nàng có thêm một niềm vui, là đứa cháu nội đầu lòng tròn 6 tháng.
Đứa cháu kháu khỉnh xinh xắn quá.
Nhìn thằng bé mà lòng nàng buồn thương
vời vợi vì nó giống tạc như ông nội nó,
là hình ảnh của Huy chồng nàng, hình ảnh yêu
thương luôn luôn ẩn hiện trong tâm
hồn nàng. Nàng có thể tưởng tượng
hình bóng chàng trong tầm mắt, nhưng
nàng không tài nào với được. Tiếng
nhạc đang ru hồn nàng lênh đênh vào
mộng tưởng.
"Tôi đi tìm lại một mùa xuân
Gặp nhau khi pháo vang cuối
đường
Tay khép áo xanh nhìn không
nói
Lạc hồn về cõi tiên nào đây"
*
Ngày xưa, cách đây hàng mấy
ngàn ngày...một sự tình cờ
đem đời đến bên nhau. Thuở
ấy nàng 17 tuổi tràn đầy
mộng mơ, tóc dài xõa ngang
lưng, da trắng mịn màng, má
ửng hồng e thẹn, nét đẹp
thật Á Dông. Tết năm ấy,
nàng và Bích, cô bạn thân rủ
nhau đi ngắm hoa ở đường
Nguyễn Huệ. Chiều hoàng hôn
nắng nhạt, hoa tươi thấm
muôn màu, lung linh dưới ánh
nắng chiều Saigon, chao ôi
là đẹp. Nàng và cô bạn nhỏ
như thiên thần lạc giữa rừng
hoa. Đang thơ thẩn ngấm hoa,
bỗng nhiên, Diễm nghe tiếng
động như ai đó mới chụp hình.
Giựt mình nàng quay laị. Thì
ra có anh chàng đã chụp hình
hai đứa. Hai đứa vừa ngạc
nhiên, vừa lúng túng. Thì
anh chàng đã đến gần giới
thiệu. |
|
- Xin lỗi tôi tên là Huy,
đang học thêm về nhiếp ảnh,
vào đây để chụp hoa, thấy
hoa đẹp nhưng có hai cô hình
càng đẹp hơn, nên cảm hứng
chup lén vài tấm hình, xin
hai cô đừng có giận. Để trả
lễ nếu không có gì trở ngại,
hai cô cho tôi xin đại chỉ,
khi nào rữa hình xong tôi sẽ
gởi tặng lại để làm quen..
Diễm và Bích nhìn nhau cúí
đầu bẽn lẽn chẳng biết nóí
gì. Nhìn anh chàng có nét
phong trần, giọng nói trầm
ấm, làm lòng Diễm cũng vui
vui, xôn xao lạ thường. Va`
hình như anh chàng mến Diễm
thì phải. Không lời nóí
nhưng trong ánh mắt chàng,
Diễm nhận ra có chút gì triù
mến thân thương. Thỉnh
thoảng chàng nhìn lén Diễm
đáy mắt tỏ tình. Đáy mắt đó
đang mở rộng chào đón nàng
thân ái, làm trái tim nàng
đập mạnh, eo ơi có phải là
tiếng sét của tình yêu không
nhỉ ?
|
Thế là là họ quen
nhau, Huy đã tìm
cách đến thăm nàng,
tình yêu đến thật
nhẹ nhàng, như nắng
chiều vương sẵn lối
đi. Quen nhau rồi
yêu nhau, Huy yêu
nàng chân thật ,
nhất là biết nàng mồ
côi cha mẹ từ thuở
nhỏ. Cha mẹ nàng đã
qua đời trong chiến
tranh, nàng may mắn
được một bà sơ đem
về nuôi dưỡng, ở
trong một xóm đạo
nằm trên đường
Trương Minh Giảng.
Đáp laị tình yêu,
cuối cùng nàng và
Huy tổ chức một tiệc
cưới nho nhỏ giản dị
để được sống bên
nhau. Tình yêu nồng
cháy, đời sống gia
đình thật hạnh phúc,
nàng yêu những gì
mình đang có. Huy
đam mê yêu thương
mái ấm gia đình,
những ngày hạnh phúc
trôi qua thật êm đềm. |
Thời gian ấy chiến tranh xảy
ra lai rai trong nước gieo
rắc đau thương khắp đó đây,
nhiều đêm tiếng đại bác đâu
đó vang vọng khắp nơi. Diễm
lo lắng bâng khuâng, ngồi
bên nhau nhìn quả châu rơi,
nàng thì thầm bên tai Huy.
- Nếu lỡ mai này đời chúng
mình lưu lạc như những hoả
châu rơi, thì chờ đến ngày
28 tết anh hãy đến chợ hoa
để tìm em, nơi mà chúng mình
đã gặp nhau rồi yêu nhau.
Huy nhìn vợ thơ ngây thương
mến ôm nàng vào lòng, cũng
chính câu nói vô tình đó,
laị chính là định mệnh của
đời nàng.
Biển cố đất
nước 1975 đã cách biệt cuộc
sống hạnh phúc của cả hai.
Ngày 30 tháng tư, mọi người
chen chúc ra bến cảng lên
tàu rời quê hương tìm tự do.
Huy đã đưa Diễm, hai con va
mẹ chàng lên thuyền trước ,
hẹn sẽ gặp lại sau, vì chàng
phải trở về thu xếp một vài
nhiệm vụ. Khi con tàu Trường
Xuân bắt đầu nhổ neo rời bến,
Huy vẫn chưa trở laị. Lòng
Diễm rối lên, ôm hai con nhỏ
nắm tay mẹ chồng muốn xuống
tàu ở laị, nhưng tàu đã ra
khơi. Bốn bà cháu mẹ con chỉ
còn biết ôm nhau mà khóc.
Diễm đã khóc , khóc thật
nhiều, nước mắt nàng như nỗi
lòng của biển cả gào thét
đau thương, bỏ laị phía sau
một tình thương, mà nàng
không tin ở lòng nàng, làm
sao nàng có thể sống thiếu
Huy.
|
|
Tàu ra khơi.
Biển khóc gào.
Lòng tan nát.
buồn đớn đau. ...
Con tàu tỵ nạn may mắn tấp
bến bình an. Những ngày ở
đảo Guam, từng chiều Diễm
vẫn âm thầm ngồi trông ngống
ngoài khơi, mong tìm thấy
con tàu định mệnh đưa Huy về
đoàn tụ với gia đình. Từng
chiều trôi qua, từng giọt lệ
buồn tuyệt vọng, từng đêm âm
thầm nhung nhớ, biển đã cùng
nàng chôn vuì đau thương. Có
những đêm trong giấc ngủ mệt
moĩ chập chờn, nàng cứ tưởng
như nàng đang sống trong cơn
ác mộng. Trời ơi! Ai cách
chia người mãi xa người,? Ai
cách ngăn tình đang ấm yêu?
Sao cuộc đời thường xảy ra
chuyện bi thương? Sao cuộc
đời không như lòng mình mong
muốn? |
Nàng có mơ ước cao vời gì
đâu? Chỉ mơ ước có một mái
ấm gia đình bình dị hạnh
phúc, sao đời nỡ gây cảnh xa
cách? Tình yêu của nàng có
phải từ đây sẽ là nghìn
trùng xa cách? Từ đây có
phải là mãi mãi xa nhau..
Bên những niềm đau bất tận,
nàng tự hứa với lòng mình sẽ
mãi mãi chờ đợi Huy, dù phải
trải qua bao nhiêu thử thách
của cuộc đời xa cách.
.."Nên tôi tìm lại một mùa
xuân
Người xưa không biết lạc
phương nào
Không biết khi xuân về trên
áo
Màu xanh năm đó còn xanh
không" *
Xuân đến xuân đi bao nhiêu
là nhung nhớ, không mùa xuân
nào Diểm bỏ sót phiên chợ
hoa , mổi muà xuân, mỗi
phiên chợ hoa là một niềm hy
vọng âm thầm nở trong lòng
nàng. Rồi mùa xuân lặng lẽ
trôi qua, hy vọng cuả nàng
tàn phai trong nước mắt.
Nhưng nàng vẫn đến chợ hoa
để mong gặp lại người chồng
năm xưa .Dù đó chỉ là hy
vọng mong manh, nàng vẫn
sống với niền hy vọng đó
ngập lối trong tâm hồn.. Hy
vọng là sức mạnh trong tâm
hồn của con người, không ai
có thể sống thiếu hy vọng,
và không ai sống thiếu ước
mơ.
|
|
Thời gian trôi bôn ba nơi xứ
người, nuôi hai đứa con khôn
lớn. Ngày nay cả hai con có
việc làm vững chắc , rồi
chúng cũng có gia đình ra ở
riêng . Còn lại nàng và mẹ
chồng trong căn nhà rộng,
Hai người đàn bà cô đơn với
hai tâm hồn chờ mong.. Hy
sinh suốt cả đời nuôi con,
đến khi chúng đủ lông đủ
cánh vững vàng. Thi con tim
của nàng giờ đây dường như
cũng già nua theo tháng ngày,
đôi khi lòng nàng trống trải
, đôi khi rả rượi một coĩ cô
đơn, đôi khi mệt moĩ muốn
ngủ vuì trong giấc mộng đẹp
đợi chờ, đôi khi những kỷ
niệm năm xưa cứ trở về mãnh
liệt hơn, đồi hoỉ nàng phải
sống, phải hy vọng, phải đợi
chờ...
Tội nghiệp bà Tư mẹ Huy giờ
nầy tóc bạc phơ, hơn 75 tuổi
mắt mờ chân yếu bà vẫn nhớ
đứa con trai duy nhất Nhiều
khi quá mệt moĩ và tuyệt
vọng ngồi ở nhà một mình,
chung quanh vắng lạnh bà đã
khóc sướt mướt vì nhớ con,
nhưng bà cảm thấy quá may
mắn được sống an lành bên
nàng dâu hiếu thảo. Nhiều
khi bà cảm thấy tội nghiệp
cho con dâu, nên mở lời
khuyên nàng bước thêm một
bước nữa, chứ chờ đợi mong
manh quá, sống cô đơn suốt
cuộc đời rất tội, bà rất
hiểu niềm đau của cô đơn.
Nhưng Diễm vẫn một lòng " Mẹ
ơi, con thấy hạnh phúc bên
mẹ và hai đứa con rồi , con
không cần gì đâu mẹ , con
cầu mong anh Huy vẫn còn
sống và biết đâu một ngày
nào đó sẽ gặp lại nhau".
|
Năm nay xuân về Cali
có tổ chức triển lãm
chợ hoa “Tìm laị mùa
xuân”. Diễm vui và
rộn ràng lắm. Sáng
sớm hai mẹ con tươm
tất ra chợ ngắm hoa.
Nóí là ngắm hoa
nhưng trong lòng hai
mẹ con nàng biết rõ
lòng mình. Chợ hoa
ngày tết lúc nào
cũng xinh tươi.
Những người yêu
chuộng hoa ghép hoa,
đã chưng bày những
chậu hoa của quê
hương thật đẹp để
người mua hoa tìm
laị mùa xuân. Mùa
xuân của tuổi năm
mươi đang nhạt màu
mây xám, mắt cứ mong
mỏi tìm hoài một
hình bóng ai, đi
giữa một rừng người,
hoa muôn màu muôn
sắc, người đông đúc
rạng rỡ đón xuân.
Những cửa hàng triển
lãm hoa trưng bài
thật đẹp. |
Hai mẹ con gặp ai cũng chào
hỏi, gặp ai cũng muốn nhìn
cho tận mặt, đi lên đi xuống
đi tìm hoài sao chẳng thấy
Huy. Trời trưa nắng xuân gay
gắt, lòng Diễm thấy héo hon
mệt mỏi và tuyệt vọng. Có
nỗi buồn nào đó len lỏi vào
lòng, nàng nghĩ rằng có lẽ
đây là cơ hội cuối cùng, mắt
buồn muốn khóc. Nhưng nhìn
thấy bà mẹ chồng già yếu dù
bước đi chậm chạp, bà vẫn
dõi mắt tìm kiếm đó đây.
Nàng cố cầm nước mắt, cố che
giấu niềm đau. Mỗi lúc thấy
người thưa thớt dần hai mẹ
con chợt thấy buồn man mát.
Đi đi tìm hoài mệt mỏi hai
mẹ con tìm gốc cây có bóng
mát to ngồi nghĩ mệt. Mắt mẹ
chồng đỏ hoe, bà nhìn xa xăm
góc trời xa như van xin
thượng đế điều gì đó. Diễm
ngồi buồn lơ đểnh nhìn thẩn
thờ, thấy cuối góc chợ hoa
có người đàn ông ngồi bán
hoa, sập chưng bày một vài
chậu hoa đơn giản, nên chẳng
có một khách hàng nào lai
vảng. Thấy tội nghiệp, nàng
rủ mẹ đến đó định mua một
chậu hoa để giúp cho ông .
Ông đội cái nón lá kéo sụp
xuống che mặt, duỗi mắt buồn
nhìn người qua kẻ laị. Khi
thấy Diễm và bà Tư ghé laị
trước cửa hàng. Ông ngẩng
lên kéo nón chào. Vừa nhìn
thấy ông, Bà Tư run bấn lên.
Diễm cũng điếng người run
rẩy nóí chẳng nên lời. Huy
đứng nghẹn ngào như người
chết trồng ngỡ mình vừa bừng
tỉnh cơn mộng. Người đàn ông
già đó chính là Huy.
Sau khi đem nàng các con và
mẹ lên tàu, Huy chạy về công
sở có chút việc cần giải
quyết. Nhưng xui lúc quay
trở lại, đường xá bị nghẹt
tắc, Huy đã trễ chuyến tàu.
Tàu đã ra khơi, chàng đứng
trên bờ nhìn theo lòng đau
đớn. Sau ngày đó Huy mất
liên lạc tất cả moị người
quen, cuộc sống của chàng
thật khốn khổ. Nhiều lần
chàng đã quỵ ngã trước sự
trừng phạt tàn nhẫn. Nhưng
vì thương mẹ, vợ và các con,
nên chàng cố chiụ đựng vươn
lên để sống, chỉ mong sao có
một ngày được gặp mẹ hiền,
và vợ con thơ. Ấy thế đã bao
nhiêu mùa xuân vẫn vô vọng
tuyệt cùng. Cuối cùng Huy
nhờ một chuyến du lịch qua
Mỹ, và may mắn được một
người bạn bảo lãnh nên được
ở lại. Mấy mùa xuân chợ Hoa
ở vùng Bắc Mỹ, chàng đã
không tìm được Diễm. Nhân
dịp Cali tổ chức chợ hoa
“Tìm laị mùa xuân”, chàng
tìm đến chợ hoa mở một gian
hàng nhỏ, để có nhịp ngồi
nhìn tất cả mọi người. Và
chính chợ hoa "Tìm laị mùa
xuân“ đã mang mùa xuân trở
về cho gia đình chàng. Chàng
đã thật sự tìm laị mùa xuân.
Huy la to, "Trời ơi, Diễm em,
mẹ, con đây mà. "Họ ôm nhau
gục đầu trong nước mắt vui
sướng và hạnh phúc. Ba người
ôm chặt lẫn nhau, nước mắt
lan nhòa. Họ khóc vì quá
hạnh phúc, họ khóc vì họ đã
tìm thấy một mùa xuân đích
thực sau bao nhiêu năm đau
khổ.
|
Bầu trời
trong xanh lãng đãng, gió
nhè nhẹ quyện với mùi thơm
của hoa bay thoảng khắp nơi.
Huy nắm tay Diễm dìu nhau đi,
nắng xuân vàng rải rác bên
thềm, chợ hoa buồn thưa thớt
không nhộn nhịp như hôm nào.
Xuân vừa lướt qua, hoa cũng
tàn lả tả hai bên lối đi của
bộ hành. Một vài chậu hoa
héo chụm nhau dưới bóng mát
tàn cây to, như hối tiếc
xuân qua. Huy dừng laị ôm
Diễm vào lòng, đứng nhìn tấm
bảng đỏ với hàng chữ vàng
”Tìm laị mùa xuân” rung rinh
trước gió, lòng tràn ngập
buồn vui. Con đường chiều
chợ hoa buồn tênh không còn
ràọ rực muôn màu sắc rạng rỡ
như hôm nào, nhưng trong
lòng Diễm mùa xuân đang bừng
dậy từng ngày. Dù tuổi đời
đã lớn, nhưng nàng hứa với
lòng mình, từ nay mỗi ngày
còn laị đều là một mùa xuân,
muà xuân của đoàn tụ, hạnh
phúc, mùa xuân có nhau, muà
xuân tận hưởng, mùa xuân diù
bước nhau đi kể nhau nghe
những ngày xa vắng, mùa xuân
tay trong tay bên nhau để
“Tìm lại mùa xuân”.
|
Đoàn Ánh Tuyết
Xuân 2011 |
|