Thức
giấc giữa khuya nằm nghe tiếng mưa rơi bên
ngoài, lâu lắm rồi mới có dịp nghe tiếng mưa
rơi tí tách bên thềm cửa. Cơn mưa buồn lướt
qua thành phố khô cằn. Tôi mở mắt nhìn lên
trần nhà lắng nghe âm hưởng tiếng mưa rơi,
bên ngoài có lẽ trời đang đắm chìm với cơn
mưa lũ và rét lạnh. Nằm trong chăn ấm tôi
thầm cảm nhận sự may mắn của chính mình.
Tiếng mưa rơi làm lòng mình hoài cảm tưởng
nhớ xa xăm. Tiếng nước rơi tí tót bỗng dưng
thấy lòng mình thiếu thốn cái gì đó, thấy
nhớ nhớ muốn được nhìn tận mắt, sờ tận tay.
Khung trời mưa rơi ở quê nhà, phố chiều chìm
đắm dưới cơn mưa lũ, những chiều tan trường
về trời mưa đổ, những đêm mưa dầm quay quần
bên ngọn đèn dầu ngồi nghe mẹ kể chuyện thần
tiên, chuyện cổ tích. Những cơn mưa buồn
trùm xuống những dòng đời phôi pha, những
mảnh đời rét lạnh, những bước chân lạc loài
không bến đổ. Thế mà bên đó để lại trong
lòng mình những niềm thương mến xốn xang.
Trời mưa cho ướt mái tranh.
Ướt con hẻm nhỏ lối vào nhà em.
Trời mưa cho ướt phố phường.
Ướt bờ mi mộng dũi buồn xa xăm.
Trời mưa cho thấm nụ buồn.
Cho lòng lạc lõng giăng theo mưa phùn.
Trời mưa ru giấc ngủ nồng.
Cho anh thức trắng thả hồn suy tư.
Mưa rơi có phải là những giọt lệ suy tư của
ông trời? Bà tôi thường nói thế, ngày còn
thơ tôi hay thường hỏi lòng suy tư là gì nhỉ?
Để rồi khi lớn khôn lại thích suy tư. Có lẽ
cuộc đời tha phương của chúng ta mang nhiều
suy tư hơn ai hết. Suy tư nhớ tuổi thơ bên
những lối về quen thuộc, trên cuộc đời này
không có gì quí bằng tuổi thơ, cái tuổi thần
tiên mà đời mình không mang một chút muộn
phiền, hồn nhiên không vướng bận lo âu,
không tranh chấp, không ganh ghét. Chỉ có
những tình bạn thật gắn bó và chân thật, như
những chú chim non hót líu lo trên thiên
đàng an lạc. Nằm nghe tiếng mưa rơi như nghe
lại những âm thanh của kỷ niệm tiềm thức
trong tâm hồn. Tôi mệt mõi rồi thiếp đi lúc
nào theo tiếng mưa rơi, thả hồn mình theo
mộng đẹp.
Trong giấc mơ nàng chợt đến. Nàng là con
chim bướng bỉnh bên dòng đời sẵn sàng lao
vào cuộc đua không ngần ngại, nàng quyền rũ
dễ dãi, nhưng rất cứng rắn. Khi buồn nàng
hay tâm sự cùng tôi, rất thân, rất gần, còn
khi nàng vui thì tôi không có một chỗ đứng
nào trong tâm hồn nàng. Tôi hiểu và mến
nàng, nhưng tôi biết thân phận mình, con
chim buồn mõi cánh rong chơi. Còn nàng là
con chim nhỏ vui nhộn, hãy để nàng tung tăng
bay lượng đùa vui thỏa thích, nàng cần những
thứ đó để tâm hồn vui tươi. Đôi khi lạc lõng
nàng biết ai để giải sầu. Tôi chỉ là một
hình bóng mù mờ bên dòng đời xa, một người
bạn, một người anh, một người biết lắng nghe
chuyện buồn vui. Đôi khi nàng quá tự nhiên,
trong tim nàng có hình bóng tôi loang lỡ
trong đó, cũng chẳng biết tôi có nên vui hay
buồn. Tôi và nàng chỉ là một người và chiếc
bóng âm thầm, khi lạc lõng cô đơn, thì người
đuổi theo chiếc bóng, còn bên dòng đời thì
chiếc bóng lặng lẽ theo sau một người. Như
hình với bóng, như một người đứng giữa bình
mình và hoàng hôn, lúc mình đuổi bóng và lúc
bóng đuổi mình.
Tôi ít khi goị nàng, vắng nàng tôi không
nhoi nhói, thiếu nàng tôi không hờn mát,
không nghe tiếng nàng nói tôi cũng không
buồn. Nhưng mỗi lần nghe tiếng nàng qua điện
thoại, tôi bỗng thấy vui thêm được một lần,
trong tôi như nẩy thêm một cành hoa hồng
trong tâm hồn. Nàng bảo tôi là người lạnh
lùng vô tình. Tôi bảo nàng bướng bỉnh vô tâm.
Bên nàng tôi như lạc vào một cõi muôn màu,
mỗi màu sắc là một nguồn vui nho nhỏ khác
nhau, trong cõi bao la mơ mộng lãng mạn đó,
lòng tôi tràn ngập nguồn vui lãng du muôn
lối. Bên tôi vì nàng chẳng tìm thấy ai tâm
sự trên cõi đời này, lạ có điều khi buồn
nàng tìm đến tôi, nhưng nàng nói toàn chuyện
vui cười. Làm sao ai có thể giaỉ thích hai
hình bóng đó, hai con người đó, hai tâm hồn
đó, và họ đang sống trong hai tổ ấm riêng.
Trong tôi nàng là con chim nhỏ, khi bình
mình lên cao nắng đẹp, tôi thích nghe tiếng
nàng líu lo, thích nhìn nàng bay lượng vui
thú hồn nhiên, khi hoàng hôn buông xuống tôi
lặng lẽ âm thầm chúc nàng được hạnh phúc bên
tổ ấm của riêng nàng. Cho dù lòng có mưa
rơi, có bảo tố, có ấm cúng, tôi vẫn âm thầm
câm lặng như mặt đường nằm im, nhìn nàng
bước đi với dòng đời quá vội vàng xa xôi đó.
Chiều nay trời nhiều mây xám, gió thật cao,
buị đường lồng cay, tôi bước nhẹ trên con
đường chiều rãi nắng vàng nhợt nhạt của buổi
chiều sắp tàn còn sót laị. Tàn phai như một
đời người sống bình lặng, như những chiếc lá
vàng rơi lặng lẽ bên những niềm riêng của
đời mình, và an phận bên dòng đời buồn tẻ
đó.
Nghe chin hót líu lo, có ai nhận ra được nỗi
lòng của chim, bao giờ ai nhận biết chim đau
buồn đâu, chỉ nghe chim ca hót líu lo thì
cho là chim đang vui thú, chim bay lượng
nhảy múa vui bên tháng ngày. Nhưng ai biết
rằng chim đang hót vui ca, hay chim đang cố
quên đi, cố che giấu những buồn đau, hay
chim đang khóc than. Có ai nhìn thấy đêm về
chim gục đầu bên tổ ấm cô đơn, lạnh lẽo, ấm
cúng hay hạnh phúc. Tôi vẫn biết thế nhưng
hãy để dòng đời định mệnh trôi qua theo
tháng ngày, hãy để nắng lên mưa xuống, hãy
để phôi pha bảo táp, và hãy để hình bóng
mình được đêm nằm yên trong một góc nhỏ bình
an của người xa.
Ngày tháng nào rồi cũng qua đi, rồi cũng mờ
phai, rồi cũng lãng quên trong đời sống hằng
ngày của con người. Chỉ có kỷ niệm là tình
thương thật đẹp trong lòng ngưòi. Nụ hôn
ngày nào là một cành hoa nhỏ cho nhau hoài
mong, vòng tay ngày nào là sức mạnh giúp
mình tiếp tục bước đi, ánh mắt đó của ngày
nào cho nhau một niền tin của tình thương,
những nhớ mong cho mình một niềm vui nho nhỏ
mộng du bên tháng ngày, và hy vọng cho mình
còn cảm nhận mùa xuân sẽ đến với mình ngày
nào đó.
Đôi khi bước một mình lang thang, chợt nhớ
rằng có một lần mình cùng ai âm thầm sánh
bước bên nhau trên đường vắng, cho nhau thật
nhiều, trong đáy mắt mình đã cho nhau tất cả
mộng đẹp của tâm hồn. Phải chi khi quen nhau,
nàng còn là cô bé, phải chi tôi vẫn còn lãng
tử lang thang đi tìm tổ ấm.
Chiều nay nghe chim hót rủ nhau về chốn trời
xa, rủ nhau bay về tổ ấm, chợt hỏi lòng nếu
được là chim nhỏ, mình sẽ bay về đâu? Chợt
nhớ như chim đang goị xuân về. Bao nhiêu muà
xuân đến và đã qua đi, lá thu tàn tan tác
vàng ngập lối đi, đạp lên lá vàng khô, nghe
tiếng rạo rực của lòng mình. Tiếng nhạc xuân
ca nhà ai lênh đênh theo gió chiều, mang
theo những hoài cảm xa xôi, lòng bỗng hối
tiếc những mùa xuân đánh mất.
Xuân xuân ơi!
Xuân về như cơn gió.
Se lạnh hồn thẩn thơ.
Buồn vô tình ngập lối.
Mây hững hờ trôi xa.
Mắt môi màu nhung nhớ.
Chim mõi cánh bay xa.
Trời xanh xanh mây trắng.
Như biển buồn bao la.
Xuân về như nắng mai.
Đắm say cùng ong bướm.
Bơ vơ nhìn trước ngõ.
Xuân lạc vào mắt cay.
Hoàng hôn chiều buông vội.
Nghe xuân nhói trong hồn.
Đường thênh thang quạnh quẽ.
Xuân lá vàng thay hoa.
Nguyễn Hoàng Ngôn 09.06.10