.

 

 

 

 

Cảm ơn Mẹ đã cho con tất cả
Mỗi xuân về tưởng nhớ đến Mẹ yêu


 Sáng sớm ra sau nhà ngồi một mình thả hồn thơ thẩn theo nắng nhẹ cùng mây trời. Mình vẫn ngồi đây theo thói quen như mọi ngày, ngắm bình minh lên dần dưới bầu trời trong xanh lảng đảng. Tựa người vào thành ghế, đan những ngón tay vào nhau gối sau đầu. Tiếng nhạc lênh đênh tình khúc "...Bây giờ tháng mấy rồi hởi em ... lênh đênh tìm mùa xuân trong đời, chiều nay nếu em đừng hờn dỗi..."  Cuốn hồn mình lang thang theo mây trôi muôn hướng, cảm giác buâng khuâng nào đó chợt vụt đến, làm mình cảm thấy nhớ vu vơ, nhớ những mùa xuân đẹp đi qua đời mình nhu một thoáng mơ. Xa xa có tiếng chim hót chuyền cành, nắng mùa xuân hài hòa vương nhẹ bên hiên nhà. Trời Texas vẫn nhịp nhàng trôi theo một ngày bình dị.


Hôm nay là ngày ba mươi Tết của quê hương mình, không khí trong nhà bỗng dưng vui nhộn hẳn lên nhất là mình. Tuy sống ở quê người, nhưng mình vẫn muốn giữ cái truyền thống những ngày Tết phải thật là Việt Nam. Có nghĩa là Tết phải mai vàng, hoa đào, bánh chưng, bánh tét, hạt dưa,bánh mứt, thịt kho, dưa hành. Kể cả một mâm ngủ quả và nhạc xuân nữa chứ.


Đặc biệt năm nay mình vui hơn hết vì mình mua được một chiếc bình chưng bông thật đẹp, ở một tiệm bán đồ cổ, nhân chuyến đi chơi khu China Town ở Sanfransico. Lúc nhìn thấy chiếc bình bông trong tiệm, lòng mình bỗng nhiên xao động, nhớ đến chiếc bình bông năm xưa của mẹ, sao giống nhau thế này? Chiếc bình bông đã đưa ký ức mình tìm về một kỷ niệm thật đẹp của Tết năm nào xa xăm bên mẹ hiền. Một kỷ niệm thật dễ thương, phải nói những hình bóng thân thương đó vẫn lạc lõng trong tâm hồn mình mỗi lần xuân về, xuân đến, xuân đi mang kỹ niệm mỗi lúc một nhóm đau nhớ mẹ.


Năm xưa, nhân chuyến đi công tác bên Đài Loan ba có mua một bình bông mang về tặng mẹ, chiếc bình bông bằng sành chạm khắc hình long phượng bên cành anh đào mầu sắc thật tinh xảo. Chiếc bình bông đẹp lắm mẹ yêu quý vô cùng, mẹ lộng trong tủ kiếng, khách đến nhà chơi ai nhìn thấy cũng trầm trồ khen đẹp. Mỗi năm xuân về mẹ mang ra cắm bông để trên bàn thờ ông bà.


Tết năm ấy sau khi mẹ cắm những cành hoa thật đẹp, mẹ đặt bình bông trên bàn thờ, ngắm tới ngắm lui mẹ như hài lòng vui thích lắm. Chợt nhớ ra có vài thứ cần thiết mẹ và ba vội vàng ra phố, bảo các con ở nhà hãy chuẩn bị quần áo mới để đón xuân. Mẹ và ba vừa bước ra khỏi nhà, mình và anh chị hí hửng đi lên đi xuống dọn dẹp quanh nhà. Ông anh lớn thì ngồi thổi cái bong bóng, cố thổi cho thật to, cao hứng vừa đá cái bong bóng vừa ca. Thấy vui vui mấy anh em thi nhau giành đá, bỗng dưng cái bong bóng bay lơ lững gần bàn thờ. Mình lanh chanh chạy nhanh lại giành với ông anh, ai ngờ đâu bàn tay nhỏ bé của mình đụng tới cái bình bông. Trời ơi! một tiếng động đổ vỡ choảng lên, mình điếng hồn như vừa tỉnh cơn mơ rút hai tay trước ngực. Chiếc bình bông ngã lăng xuống nền nhà vỡ tung, một mảnh to trên miệng bình bị vỡ ra lắc lư trên nền nhà. Mấy chị em nhìn nhau tái xanh cả mặt mày. Thế là tan tành chiếc bình bông mến yêu của mẹ. Biết làm sao bây giờ ??? Mấy chị em lo sợ xúm nhau tìm cách dùng băng keo dán lại tạm thời, cố tình qua mắt mẹ, mừng thầm chiếc bình bông trở lại hình dáng cũ. Phần dán băng keo được quay vào trong tường. Vái trời cho mẹ đừng hay biết, mẹ về mấy chị em cứ lắm lét nhìn trộm bình bông sợ nó vỡ tung. Mẹ mà biết được chắc mấy chị em sẽ bị một trận đòn mất vui mấy ngày xuân.


Ngày xuân êm đềm lặng lẻ trôi qua thật vui tươi thật hồn nhiên, tuổi thơ là thế đó mới khóc rồi cười, mới buồn rồi lại vui. Nào ngờ đến ngày mùng ba thì mẹ đã biết chiếc bình bông bị vỡ, vì chỗ dán băng kẹo rạn nứt nước chảy ra lai láng trên bàn thờ. Sau khi hỏi dò ra sự thật, mẹ thật là buồn vì mất đi một bình hoa yêu quý, và nhất là một món quà thật yêu thích mà ba tặng mẹ. Nhìn mẹ buồn mấy anh chị em nhìn nhau thấy xốn xang vì làm mẹ buồn mấy ngày xuân. Mẹ chỉ buồn đôi chốc rồi lại quên đi thật là một điều kỳ diệu, mẹ không la rầy như chúng mình tưởng. Ngược lại mẹ dịu dàng kêu các con đến ngồi quanh mẹ, mẹ vuốt đầu thân yêu tha thứ, mẹ dạy “ Các con thương của mẹ nếu các con làm điều gì không phải hay lỡ tay, thì các con hãy nói cho mẹ biết, các con không nên giấu mẹ, phải thành thật với cha mẹ. Vì ba mẹ lúc nào cũng yêu thương, đùm bộc, che chỡ cho các con”. Mẹ khuyên các con từ nay đừng nên đùa giởn cẩu thả như thế nữa. Sợ ba la rầy vì tính ba hay nóng, mẹ không mách lại với ba, mẹ đem bình bông cất vào trong tủ kiếng. Thế là những ngày xuân thật êm đềm vui vẻ trôi qua. Xuân mang đến nguồn vui cho mọi nguời, trong xuân như có chút gì hương thơm lênh đênh trong không gian làm lòng người cảm thấy yêu đời và hạnh phúc. Quả thật lòng mẹ bao la, rộng lượng, cao cả như biển trời. Ai đã ngồi viết ra bản nhạc “ Lòng Mẹ” thật là một nguời có tâm hồn tuyệt vời.


Mở tủ lấy chiếc bình mới ra, chiếc bình tuyệt đẹp, như chiếc bình thương yêu của mẹ ngày nào. Mình nhẹ nhàng trân trọng như sợ đánh mất đi cái gì quý báu nhất trong đời thêm một lần nữa. Năm nay mình sẽ cắm một bình bông thật đẹp đủ sắc màu để lên bàn thờ nhớ mẹ. Mẹ đã xa rồi, đứng nhìn mây trời ngậm ngùi như nhìn thấy bóng mẹ cuối chân mây, mở rộng lòng mình chạy tìm những hình ảnh thân yêu của ngày nào có mẹ. Mẹ không còn nữa nhưng mẹ luôn luôn ấm áp ngọt ngào trong tâm hồn mình, một niềm vui nhớ thương vô vàn mỗi lần buồn nhớ mẹ. “Có phải một đời người ai cũng có một thời trở thành cha mẹ, ông bà, rồi ra đi để lại những hình bóng yêu kiều mãi mãi trong lòng các con yêu dấu?” Ôi mẹ ơi! Con đang nhớ những mùa xuân có mẹ.

 

Nghĩ đến mẹ lòng mình cảm thấy hạnh phúc trào dâng, những giọt nước mắt vô tình long lanh trong đáy mắt. Ngoài sân nhà gió xuân đang kéo nhau về, rủ nhau lòng cay niềm nhớ xa xăm, xuân đang nhẹ nhàng lung lay những khóm hoa cúc vàng. Xuân mang đến nguồn vui cho nhân loại, xuân thật đẹp, đẹp như tấm lòng cao cả của mẹ hiền.

 

Khi Xuân đến lòng con xao xuyến.
Nhớ mẹ hiền quyến luyến khôn nguôi.
Ngày nào bên mẹ trọn niềm vui.
Giờ đây vắng mẹ bùi ngùi biết bao.
Mẹ về với chân trời vĩnh cửu.
Trôi trôi xa theo bóng chiều vương.
Con đưa tay với lấy niềm thương.
Tìm đâu dáng mẹ lệ nhòa nhớ thương.


  

Đoàn Ánh Tuyết                                                        Chuyện kế tiếp =>