.

 

Ngày... tháng... năm...

Hi Anh Th,

Lâu lắm rồi, từ khi liên lạc được với Ng. em vẫn hỏi thăm về anh, về mọi người trong nhà. Quá lâu như thế này đủ cho biết, em đã mạnh dạn lắm lắm rồi đó nha. Tuy không trực tiếp nói chuyện với anh nhưng em được biết tin anh qua anh Kh., Ng. và cả chị V. nữa. Mới đây anh Kh. gửi hình cả nhà mấy anh chị em cho em xem và em đã gửi 1 DVD nhân ngày đám cưới của con gái chị K.A.vừa qua cho anh Kh. khi nào có dịp đến anh Kh. chơi, anh hỏi xem nha, anh sẽ thấy đầy đủ mọi người trong gia đình em, hy vọng anh còn nhận ra em, cô láng giềng ngày xưa. Thời gian qua mau nhưng cảm thấy mới như hôm nào đây thôi anh ạ.....ngày ấy sao ngu ngơ và dễ thương chi lạ...nụ hôn đầu sao nó thiêng liêng quá, nhưng ngày đó chúng mình thật trắng trong tâm hồn anh nhỉ? Anh còn nhớ đêm trăng ở VT không, cuối tuần Ng và em ra thăm anh, rồi chúng mình kéo nhau về nhà chú anh ở, đêm trăng sáng trời đầy sao, hai đứa mình đứng dưới hiên nhà, nắm tay nhau nói chuyện, gió biển về đêm lành lạnh, em còn nhớ đã nép sát vào anh để tìm hơi ấm, anh chỉ dám choàng tay ôm bờ vai em. Trời ơi, sao ngày ấy mình nhút nhát qúa vậy!

Thoảng đôi khi nhớ về những ngày tháng êm đềm ấy, em bỗng mỉm cười vu vơ và chợt nghĩ, giá mà ngày ấy hai gia đình vẫn còn ở gần nhau thì mối tình đầu này đã thành, dù sao cũng là định mệnh và duyên số chúng ta chỉ đến đó thôi, một mối tình thật nên thơ và lãng đãng như mây hồng, bởi vì ngày ấy em còn lý tưởng với cuộc đời và con người, phải không anh? 45 năm qua vẫn không biến đổi được con người trong em, vốn dĩ luôn nhìn thấy đời là một màu hồng và chẳng bao giờ biết hận thù ai, dù với kẻ đã làm em đau khổ.
Em viết thư này cho anh, như lời tâm tình của một cô bạn nhỏ thôi, mong là trong chúng ta vẫn giữ được trái tim yên bình và thanh thản với những người thân yêu đang hiện diện quanh chúng ta.
 
Tình thân,
 
Cô láng giềng...

Tôi thẫn thờ nhìn lên di ảnh mẹ, có lẽ mẹ vừa viết lá thư này nhưng chưa kịp gửi đi... Hôm nay tôi vô tình thấy trong ngăn kéo của mẹ, cùng với tất cả hình ảnh của bạn bè chụp với mẹ ngày mẹ còn trẻ thơ, mẹ đã cẩn thận xếp riêng từng loại, có những lá thư rất cũ kỹ, hình như mẹ đã xem đi xem lại nhiều lần nên đã bị nhàu nát, mẹ rất qúy những kỷ vật, kỷ niệm của người thân và bạn bè, tẳn mẳn, giữ gìn như báu vật.
Mẹ đã nằm xuống, ra đi thật nhẹ nhàng, bỏ lại đây với tất cả lưu niệm mà khi mẹ còn sống, chị em chúng tôi thường ghẹo là "kho tàng bí mật". Bí mật của đời mẹ chắc là một mối tình ngây ngô mà tôi thường nghe các cậu, các dì kể, tội nghiệp mẹ, viết ra với tất cả nỗi niềm như thế này được, lại không đến tay của người muốn nhận.

Tôi thì thầm nói với mẹ, mẹ ơi! Hãy thanh thản và yên bình như mẹ muốn nhắn nhủ cùng người ấy, nhé mẹ, nhé!

                    

     

 

Phạm Minh Thụy An (thứ nữ của chị M Tâm)                                                    Chuyện kế tiếp =>