.

 

 

   Bỗng dưng có một ngày, chẳng hiểu từ đâu anh chàng Sơn và cô em Cắc Kè 8 lại nhắc đến chuyện tình bí mật của tôi, đúng là có tật nên giật mình quí vị ạ. Hôm nay đành phải khai sự thật, kẻo về chầu Trời, ông Phêrô không mở cửa cho vào.

Khi viết lại những câu chuyện tình, chúng ta dường như sống lại với cả quãng đời đã đi qua, tưởng như nó đã nằm sâu lắng, yên nghỉ một nơi chốn thật bình an trong trí tưởng của mình.
Thoáng chốc đã gần 40 năm.

Hôm ấy......
Bước vào phòng họp, tôi giật mình khi nhận ra anh B... , chúng tôi quen biết nhau cách đây vài năm trong những sinh hoạt của Thiếu Nhi Thánh Thể, anh đến giáo xứ chúng tôi cùng những tu sinh khác vào mỗi trưa Chủ Nhật, để giúp cho chúng tôi phát triển vì xứ đạo của chúng tôi có Cha Sở là người Pháp, cha cố Đạo cuối cùng ở VN vào giai đoạn này, những năm trước Mậu Thân.

Trong những buổi sinh hoạt ngoài trời, dạy các em ca hát, những trò chơi sống động, vui nhộn tập thể là dịp để chúng tôi quen biết và thân thiết nhau hơn... anh thường chọn tôi là đối tượng để chọc phá hay bắt phạt vì ngày ấy K.O và tôi nhút nhát chỉ bẽn lẽn cười cười, chứ không dám mạnh dạn trả lời như TH bạn tôi, mặc dù lúc đó chúng tôi là phân đội trưởng, liên đội trưởng rồi. Ngày tháng dần qua, năm Mậu Thân với những tang thương, những mồ chôn tập thể ngoài Huế, các tu sinh nhất là những hướng đạo sinh như anh đã có mặt nơi chốn ấy... sau thời gian này, các anh thỉnh thoảng mới trở về và chúng tôi mất liên lạc từ đó.

Nhìn thấy tôi anh ngạc nhiên, đứng lên đưa cánh tay trái về phía tôi, vừa bắt tay anh vừa nói :
- Không ngờ, người muốn gặp lại được gặp, cám ơn Chúa.
Cả phòng họp gần 20 người cười ồ, làm tôi đỏ mặt, quê quá!
Sau buổi họp chúng tôi rủ nhau qua hàng cà phê bên kia đường hàn huyên... ôi thôi đủ thứ chuyện, bây giờ tôi không còn e ấp và bẽn lẽn như ngày ấy nữa. Anh nói:
- T không thay đổi, chững chạc và mạnh dạn không còn là cô bé nhút nhát nữa.
Tôi nói:
- Nhút nhát sao được với lũ trẻ bụi đời này anh.
Trong câu chuyện anh kể tôi được biết anh có người anh rể làm trong chương trình xã hội này và những tu sinh như anh mặc dù vẫn còn ở trong dòng tu nhưng vẫn ra ngoài học đại học và phải tự kiếm sống vì thế với khả năng như anh, một chương trình xã hội như vậy là rất thích hợp.


Tại Saigon có 4 trung tâm. Trung tâm anh làm nuôi hơn 100 em đủ lứa tuổi cả nam lẫn nữ, vừa tìm kiếm nghề cho các em học, em nào muốn đi học thì khuyến khích, ngoài những buổi cắm trại đi chơi lành mạnh tập thể, các em còn được tập võ, văn nghệ, thể thao, các em nữ được học gia chánh, học may.
Với những liên hệ trong công việc, anh thường về văn phòng tôi làm việc để họp mỗi tuần và giao sổ sách...Là kế toán kiêm bí thư, tôi còn là tay hòm chìa khóa của chương trình với mọi chi thu từ các trung tâm, gần cuối năm là tôi phải hoàn tất để gửi về New York. Vì thế chúng tôi có nhiều dịp gặp gỡ thân tình, cởi mở hơn xưa, tuy nhiên, trong mọi lời nói và hành động, tôi luôn tự nhắc nhở mình, anh là tu sinh và hơn thế nữa trong mắt tôi nhất là ý nghĩ của tôi, anh là con người thánh thiện, nét thánh thiện hiện rõ trên khuôn mặt cùng lời nói, hành động của anh.


Cho đến một ngày, trung tâm của anh tổ chức đốt lửa trại và mời các trung tâm trong nước về tham dự. Đây cũng là lần đầu tôi đến, sau bữa cơm thân mật như trong một đại gia đình gần 200 người tham dự là chúng tôi quây quần bên đống lửa, anh lại là người quản trò để điều động bấy nhiêu con người cùng tham gia vào những trò chơi, câu đố thật sôi nổi và những câu hát đuổi theo thật nhịp nhàng nhưng không kém phần hứng thú... Càng về khuya, gió đêm se se lạnh bên đống lửa gần tàn các em mệt mỏi và trong chúng tôi cũng lác đác vài người còn ngồi lại, tôi bỗng cao hứng như người vừa uống rượu say, mượn cây đàn của anh tôi nghêu ngao cất giọng...
- Đưa em về dưới mưa, nói năng chi cũng thừa,
- Đưa em về dưới mưa... đến điệp khúc "em hiền như... " anh hát bè cho tôi.

Từ đấy tôi có biệt danh Em hiền như ma soeur... Đêm ấy, tôi không ở lại trung tâm cùng các anh chị khác nên anh đã đưa tôi về. Trên đường về nhà, anh khe khẽ hát "đưa em về dưới mưa..." trong bóng đêm hình như ta sống thật với lòng mình anh cũng thế, anh huyên thuyên nói về thời gian sinh hoạt đã qua và khi ra đi anh nói :
- Đã mang theo một hình ảnh tưởng rằng sẽ lãng quên theo năm tháng, không ngờ lại gặp như thế này.

Tôi im lặng và không dám trả lời. Hình như anh thở dài sau câu nói đó. Những buổi họp sau này, anh chăm chú nhìn tôi một cách kín đáo và tôi cố tình tránh mặt sau buổi họp, tôi thường vội vàng xin về sớm... vài lần như thế. Một hôm anh đến sớm hơn thường lệ và vào văn phòng tôi nói nhỏ:
- Chút nữa sau giờ họp anh có chuyện muốn nói với T được không?
Tôi gật đầu nói:
- Dạ được
Ông kỹ sư M ngồi trước mặt tôi cười ghẹo anh:
- Hôm nay ông cha định mời cô ấy đi đâu đây?
- Bác chọc anh ấy hả, anh ấy không nghĩ vậy đâu... tôi trả lời thay anh, anh chỉ mỉm cười hiền lành và quay đi.
Anh có việc gấp phải làm nên bỏ một buổi dạy, anh nhờ tôi đến trường và dạy thế cho anh một giờ việt văn, lớp đệ thất trường Đ-T ở xứ L Q/H M.
- Dạy xong, T về văn phòng gặp anh nhé, sau đó có một bất ngờ cho T. Anh dặn vậy.
Hôm sau, xin phép 2 giờ nghỉ để dạy thế cho anh, trở về văn phòng, tôi đã thấy anh ngồi đó trên bàn tôi với ly nước cam vàng óng. Anh nhìn tôi bí mật nói:
- Hôm nay bắt cóc T một buổi chiều được không?
- Bụi đời Tâm còn không sợ, sợ gì anh.
- Ồ, hôm nay làm cô giáo bất dĩ nên oai quá há, cám ơn cô giáo, cô có bị học trò bắt nạt không?
Tôi phì cười và hỏi chiều nay đi đâu, anh vẫn nói bí mật.
Dắt xe ra khỏi văn phòng chúng tôi chạy xe song song, con đường Lê Văn Duyệt thật dài, anh bỗng chạy chậm lại và nói:
- Hôm nay anh đưa T về nhà gặp ba me và anh chị em trong nhà cho biết, mấy cô ấy cứ nhắc T hoài vì anh kể cho chị T.Vân và các cô về T... đừng sợ nhé.
Tôi hoảng hốt trong lòng nhưng bình tĩnh nói:
- Sao anh không nói trước, T không chuẩn bị gì cả!
- Đã nói bí mật mà, chút nữa bật mí rồi, theo sau xe anh nghe...


Anh vọt lên và rẽ vào đường phía trước. Vào nhà, tôi chào ông bà cụ, may quá hôm nay tôi dạy thế cho anh nên mặc áo dài màu vàng, màu mà tôi yêu thích, anh giới thiệu tôi với 5 chị em gái của anh đều tên Vân, ngoài chị Túy Vân vợ anh T, các cô em tên Vân khác nhìn tôi tò mò và bắt đầu trêu ghẹo nhưng không làm tôi sợ vì các cô đều dễ mến. Thì ra hôm nay là sinh nhật của anh, cả nhà tổ chức cho anh và nói anh có thể dẫn bạn về dự và tôi là người duy nhất anh mời. Khi thổi nến, anh nhờ tôi cùng anh thổi, mấy cô em hóm hỉnh nhìn anh, nụ cười anh rạng rỡ và thánh thiện làm sao.


Sau ngày ấy, anh và tôi thường hay đi về chung đường, có khi anh theo tôi về tận nhà, ghé thăm ba mẹ và các em tôi vì chúng rất quý mến anh, mỗi lần đến anh đều mang theo vài móm qùa cho bọn trẻ. Rồi có ngày anh đề nghị :
- Hôm nay trên đường đến đây, đi qua rạp...anh thấy phim ...., mình đi coi được không?
- Phim đó quảng cáo Tâm thấy hay lắm (tôi ghiền cinéma).
Trong bóng tối của rạp hát, hai chúng tôi chăm chú xem phim, thỉnh thoảng anh quay qua tôi mỉm cười và tìm tay tôi xiết nhẹ, tôi cũng dán mắt xem phim không biểu lộ điều gì mặc dù rất muốn, nép nhẹ đầu vào cánh tay anh... chỉ là ước muốn thôi nhưng tôi cũng không dám bởi tình yêu trong tôi đã được thần thánh hóa rồi.
Cứ vài tuần, khi có phim hay là tôi và anh lại rủ nhau đi xem phim, có lần phim hay quá, chờ cả hàng giờ mà vẫn chưa mua được vé tôi đề nghị anh :
- Mình vào quán ăn kem, uống cà phê nhìn bà con qua lại như coi phim cho rồi.
Trong những phút giây riêng tư như thế chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện riêng, chỉ nói về công việc, về ước mơ và những dự tính trong tương lai cho các em... như anh cũng vậy, chúng tôi cố ý tránh nói về mình.


Năm đó có người bạn cùng chương trình rủ tôi ra ĐN chơi, theo chị đi, lần đầu tiên xa nhà đến một nơi chưa bao giờ đến. Gần 2 giờ bay, chúng tôi về nhà chú chị trước sau đó đến trung tâm thăm anh chị em và các em ngoài này vì ĐN có nhiều trung tâm và các em mồ côi, bụi đời cũng nhiều hơn SG. Trong trí tưởng của người lớn lên ở SG, tôi nghĩ ĐN một cách khác, không ngờ khi đến đây, nhìn và chứng kiến tận mắt những cảnh đẹp thiên nhiên cùng đời sống dân quê, ôi sao tôi thương quá! Nhất là những công trình và kế hoạch do anh giám đốc ở đây làm nên, đã làm tôi muốn chọn nơi này để sống khi trong lòng tôi đã bắt đầu bị lung lay bởi mối tình thầm kín không dám bày tỏ, cùng với đời thực ở đây, khi tôi bồng 1 em bé mồ côi cả cha mẹ, em mới chưa đầy 2 tuổi, tôi đã xúc động và ôm em trong ước nguyện, hiến dâng đời mình cho tha nhân, cũng là nguyện cầu lớn lao nhất để tôi từ bỏ một nơi chốn mà tôi không dám quay về, bởi tôi sợ tôi sẽ mềm lòng với con người thánh thiện kia khi tôi chỉ là một cô bé mới trưởng thành.


Bay về Saigon với ý định sẽ phải làm, tôi quyết định gặp anh lần cuối và rủ anh đi tìm truyện dịch để mua.....tôi tìm cho mình vài cuốn, cho anh vài cuốn....anh chọn cho tôi một cuốn, tôi còn nhớ tựa đề là "hai lần tuổi hai mươi" anh nói :
- Sắp sinh nhật T rồi phải không? Hy vọng hai mươi năm nữa vẫn còn gặp T.
Tôi điếng lòng, muốn khóc, quay đi giả vờ như không nghe...
Buổi chiều cuối tuần, phố phường náo nhiệt, dập dìu trên phố những tà áo dài tung bay, cũng như hồn tôi đã cuốn bay tận phương trời nào, chỉ còn lại đây một thân xác khổ đau bởi một mối tình thánh thiện.


Gần hai mươi năm sau, tôi nghe được giọng anh từ bên trời xa nửa vòng trái đất khi tôi dời trại tị nạn, chờ chuyến bay để qua thẳng Mỹ (không qua Philippine), vẫn giọng nói nhẹ nhàng và ân cần như ngày nào:
- Cám ơn Chúa, T đã đến được bến bờ tự do và cũng cho mình được cám ơn T dù muộn màng, T đã sáng suốt và hy sinh để cho mình được tiếp tục theo con đường Chúa đã chọn cho mình.
- T có hy sinh gì đâu, chẳng qua ngày ấy T mê cảnh đẹp của ĐN thôi... và T mê mấy đứa trẻ đó mà. Chúa ơi, xin tha cho con. Tội nói dối, ngày ấy mỗi buổi chiều sau giờ cơm, tôi thường dắt theo bọn trẻ, thơ thẩn lội trên những cánh đồng để ra ngồi bên bờ sông sau trung tâm mà khóc và lũ trẻ đã cười chế nhạo tôi nhớ nhà. Đúng rồi, tôi nhớ nhà và nhớ cả người ấy đến quay quắt khi nhìn bóng chiều rơi trên sông.


Qua những thiệp Noel, ngày sinh nhật tôi gởi chúc anh hằng năm. Mãi đến 7 năm sau chúng tôi mới gặp nhau khi anh về dự một khóa họp dòng tại SF. Bây giờ anh đã là linh mục, như cô em gái kế tôi nói ngày ấy, anh phải là một vị linh mục mới đúng, vâng, tôi đã chọn đúng đường cho mình và dâng lên Chúa như lễ vật đời con.

                    

     

 Minh Tâm - San Jose 01-2010                                                                              Chuyện kế tiếp =>