Sài
gòn chiều mưa, tấp vội xe vào hiên nhà ai
lánh tạm, mưa lớn, gió lạnh, tôi đứng ép sát
vào cửa, hai tay khoanh lại trước ngực để
che tập cours mới nhận, mắt hướng vào trong
để tránh những cơn gió mang theo những hạt
mưa quái ác cứ thấm dần qua chiếc áo sinh
viên...
Tôi nhìn qua cửa sổ đang hé mở, có tiếng
nhạc nhè nhẹ vang ".. mưa vẫn mưa bay trên...
" bài Diễm Xưa của họ Trịnh, bóng người con
gái với mái tóc ngang vai dáng ngồi quay
lưng lại, hình như cô ấy đang làm bài, chốc
chốc lại thấy ngưng lại như đang suy nghĩ
điều gì, rồi lại cặm cụi viết ... nép bên
hiên nhà, nghe nhạc, mắt tôi cứ hướng về cửa
sổ, ước gì nàng quay lại để mình ngắm, tôi
chỉ ngắm được nữa khuôn mặt và bờ vai với
những sợi tóc bay bay theo gió quạt ...
Mãi mê nhìn ngắm, bổng nàng quay lại nhìn ra
cửa sổ, tôi bối rối và quay sang hướng khác,
bên tai chỉ nghe tiếng cửa sổ khép lại nhẹ
nhàng....mặt tôi đỏ bừng vì bị nàng bắt gặp
tôi đang ngắm nàng qua song cửa...
Rồi
một ngày kia, trên đường đến trường, cơn mưa
lại ập xuống bất chợt ....mọi người đều chạy
tìm chỗ trú, tôi dựng vội chiếc mini vespa
trên hè vội vả chạy vào hiên nhà trú
mưa...con mưa sao dai dẳng mỗi lúc càng lớn,
hết ngắm mưa rồi cứ lui dần sát vào hiên nhà
tay tôi chạm vào cái cặp của ai đó đứng cạnh,
làm rơi xuống, tôi vội vàng cúi xuống nhặt
lên kèm theo lời xin lỗi...ồ! mái tóc và
khuôn mặt sao quen quen, hình như đã gặp
nhau ở đâu rồi, tôi cố gắng lục lọi bộ nhớ
sao khuôn mặt quá quen mà mãi vẫn chưa nhận
ra gặp nàng ở đâu....Sau khi đưa cặp cho
nàng, tôi mạnh dạn làm quen, biết nàng cũng
đang học ở gần đó...
Thế rồi sau chiều mưa ấy, chúng tôi quen
nhau, thủơ học trò chỉ viết vội vài lá thư,
trao đổi việc học hành....kèm theo những gì
vu vơ mưa mưa nắng nắng ....chúng tôi gặp
nhau nhiều hơn sau giờ tan học mỗi ngày,
chưa dám nói .....lời yêu thương nhưng sao
tôi cứ thấy nhớ nàng nhớ ánh mắt, nụ cười,
giọng nói và tính hơi bướng bỉnh, nàng học
trường Trung Thu ở đường Thành Thái đi một
đọan quẹo trái qua đường Cộng Hòa là trường
tôi - ĐHSP kế bên ĐHKH.
Chúng tôi vẫn gặp nhau sau những buổi chiều
tan học rồi.....mùa xuân năm ấy, mùa xuân ly
tán, chúng tôi mất liên lạc, mỗi người mỗi
nơi...Tôi dạy học ở vùng cao nguyên, thủơ ấy
phương tiện đi lại rất khó khăn, mùa mưa
thường là mùa nghỉ hè, tôi cũng về Sài gòn
ngang chỗ hẹn năm nào, vẫn hiên nhà, vẫn mưa
rơi nhưng chỉ còn mình tôi ..lang thang đi
về...
Em ơi!... em ơi!... em đâu rồi.....?
Bây giờ, có lần đi ngang qua trường cũ, mưa
lại rơi rơi tôi hồi tưởng lại hai đứa đứng
dưới mưa, tà áo dài trắng bay bay, còn tôi
rụt rè cầm lấy tay, nàng muốn nói gì đó rồi
lại thôi....ôi sao đáng yêu quá, tôi cứ ước
mong sao thời gian quay lại, tôi sẽ mạnh dạn
hơn, nói tất cả nổi lòng để không vuột mất
em.... Mãi suy nghĩ đến khi tiếng còi xe
phía sau nhắc nhở, tôi rồ ga đi mà lòng lang
thang....
Chiều mưa ngày nào thấm ướt vai em....tôi
nhẩm hát khe khẻ...
Tóc Mây 2010 - Tặng người xưa ...
Chuyện kế
tiếp =>