Đứng trên ban công nhìn buổi chiều mùa đông đang buông, chiếc cầu dây giăng ngang qua mặt biển buồn thênh thang vắng bước chân người, bầu trời chiều đang chui dần vào lòng biển. Trời San Francisco lộng gió, cuối chân mây đàn chim bói cá đang bay lượn hối tiếc buổi chiều tàn, làm anh nghĩ đến em. Chúng cũng như em! Yêu một ngày vui nhộn ca hát ví von, nhảy múa khiêu vũ hồn nhiên bên ảo tưởng, tạo thành những bức tranh thật đẹp trong tâm hồn. Có yêu mến, có với tay bắt chúng lại cũng bằng thừa, hãy để cho những đam mê ấy rong chơi cho một ngày trọn vẹn. Rồi khi đêm đến chúng tự biết tìm về bên tổ ấm, bên cái ốc đảo riêng âm thầm, hối tiếc cuộc vui quá ngắn, bỗng chợt cô đơn, chợt lẻ loi, chợt buồn thật là vô cớ bên đêm dài. Anh biết em của anh là thế đó, nên anh câm lặng thản nhiên bên những thú đam mê của em. Giá như có em bên anh giờ này thì anh đỡ cô đơn. Anh nhớ chúng mình có hẹn với nhau tối nay, bây giờ thì còn sớm mới bốn giờ chiều.

Muốn ra ngắm biển mà không có em buồn vui với ai đây? Không có em đường xa quá xa, không có em lười biếng nụ cười, đi lang thang một mình thật là vô duyên nên anh đổi ý lái xe xuống phố. Đại lộ phồn hoa ngợp bước chân người, xe cộ đang hối hả tìm về với tình thương chiều cuối tuần, những tà áo đẹp, những khuôn mặt xinh làm anh thấy vui vui nhưng đường chiều thì lẻ loi quá. Lang thang vào tiệm sách chẳng biết anh muốn gì? Nửa muốn gặp một người bạn, nửa muốn , nửa lưỡng lự không? Lòng anh bỗng lâng lâng buồn nhớ xa xăm, đi lên đi xuống phố vẫn nhịp nhàng bước chân người ngày cuối tuần mông lung hoài cảm. Lạc lõng quá cuối cùng anh gọi thằng bạn hai đứa kéo nhau đi uống một vài ly rượu.

Bước vào cửa tiệm vài cô tiếp viên bước lại ôm bạn anh chào hỏi, một cô nắm tay anh bỡ ngỡ mời vào bàn ngồi. Dưới ánh đèn màu xoay cuồng phố đêm của San Fran đưa anh vào hoang lạc, anh như trở về thuở nào của tuổi đôi mươi, cho anh cái cảm nghĩ mọi người ở bên này ăn chơi hưởng thụ, nhàn hạ, phóng khoáng nhiều hơn nơi anh ở. Khói thuốc mù mịt hộp đêm làm ngây ngất lòng, lòng anh đang chơi vơi, uống một ngụm bia lớn tìm cảm giác thần tiên quên đi những gì chờ đón trong lòng. Lần đầu tiên anh đến đây cái không khí ồn áo náo nhiệt của quán rượu làm anh nhớ quê nhà. Nhớ những chiều buồn vu vơ thả hồn lạc lõng với men rượu, dưới đáy mắt của người say mọi vật đều vui vui, đều khiêu gợi, đều lả lơi, đều đam mê, mà người say thích đuổi theo những hình bóng mù mờ không rõ nghĩa đó không buồn chán, và dường như người say thích lãng mạn tâm sự lòng mình. Trời sinh ra anh là thế đó: rượu, nhạc, thơ văn, lãng mạn và đam mê.

Trên khán đài người nghệ sĩ đang nắn nót lời ca, nét mặt nàng trầm buồn, dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt nàng long lanh, đêm qua chưa mà trời sao vội sáng, một đàn chim cánh nhỏ trở về đây, ngày buồn tênh … Lời hát như xé nát niềm đau của thuở nào xa xưa. Bên một rừng người ngả nghiêng say cuồng, tiếng cười tiếng nói tiếng ồn ào như là tiếng pha ly vỡ. Anh ngồi lắng nghe đam mê uống vội vàng thêm ly rượu. Cuộc đời có nhiều cái buồn vui đến thật bất ngờ, chẳng ai biết được lòng mình như thế nào, cho dù có va chạm nhiều lần đi chăng nữa mình cũng chẳng hiểu tại sao? Vui cứ vui, uống cứ uống cho quên những lo âu sầu muộn đã qua. Người nghệ sĩ đang nghẹn ngào trút cạn lòng mình bên niềm đau của nhớ. Những người say lặng lẽ âm thầm ngồi lắng nghe, dường như quá khứ đang sống dậy trong tâm hồn, những người chưa say đang quay cuồng lấn áp tiếng trống kèn. Anh đang bâng khuâng lạc lõng giữa phố đêm ở Cali, chợt hỏi lòng đêm San Fran sẽ đưa anh về đâu? Đang vui bỗng chợt nhớ đến em, giờ này có lẽ em đang chờ, anh xin phép thằng bạn ra ngoài gọi điện thoại cho em.

Cuộc vui đang bắt đầu nồng cay, hộp đêm càng lúc càng đông càng ngây ngất âm hưởng dư hương của quê nhà. Người vui người buồn người gục đầu, người ngẩng mặt nhìn đam mê bên tiếng nhạc mỗi lúc một quay cuồng dưới bóng đèn màu mờ ảo. Âm thanh ở đây thật choảng mản, thật cuồng loạn pha lẫn những lời mỉa mai đời của người say, còn tiếng hát và lời nhạc thì thật là thơ mộng lả lơi ru ngủ lòng người. Đang hứng thú thì anh xin phép ra về. Cô bé tiếp viên áo hồng cố nắm tay muốn anh ở lại chơi. Anh xin phép về viện cớ vì đường xa. Ra về giữa buổi tiệc đang vui nửa chừng có lẽ làm bạn anh mất hứng. Uống vội vàng ly rượu cuối rồi chia tay.

Anh đến bên em chúng mình dẫn nhau vào quán nước, anh rất bình thản nhưng em có biết rằng anh đang say lắm không. Say một chút vì rượu nhưng say đắm trong đáy mắt em mà em nào có biết đâu? Anh muốn chui vào đôi mắt em tìm mộng đẹp, tìm đam mê, tìm nguồn vui. Nhưng anh là người mang nhiều tự trọng và chậm chạp, nên ngồi lịch sự nhìn em thơ ngây cười nói hồn nhiên. Em nói thật nhiều anh nhìn em thương mến. Anh nói thật nhiều, em nhìn anh bẽn lẽn. Trong đôi mắt đó gần như có điều gì bí ẩn trong tâm hồn. nửa như muốn ngã vào vòng tay đam mê, nửa như muốn bên nhau mãi mãi trong tình thâm thật đẹp.

Trời đã khuya rồi đây giăng giăng trong đêm tối anh thèm vòng tay ân ái, anh thèm nụ hôn nồng cháy. Nhưng không hiểu sao lúc em ngừng xe anh nghiêng người qua hôn em vội vã rồi quay đi nói lời chia tay. Anh sợ trời quá khuya thì phải, anh muốn giữ lại hình ảnh thanh đẹp lần đầu chúng mình đến bên nhau. Hay anh sợ em vụt đến rồi vụt đi như đàn chim bói cá, họa những bức tranh thật đẹp dưới hoàng hôn, rồi bỏ lại những bức tranh thật lạc loài hoang vu trên mặt biển buồn lúc trời khuya.

Tình cờ em nắm tay anh lại ngỏ lời xin lỗi. Em có lỗi gì đâu? Lỗi vì không yêu anh trọn vẹn? Anh ngỡ ngàng, tại vì anh không mạnh bạo? Hay tại anh đưa em đến niềm vui không đúng với lòng em. Em gục đầu nhìn xuống nắm tay anh áp lên má em. Anh xốn xang rụt rè để yên một lúc rồi rút tay lại. Không hiểu sao anh như gã đàn ông cục mịch thật tế nhị và lịch thiệp. Nhưng em có biết không anh đang làm ngược lại với lòng anh. Lẽ ra thì anh mạnh bạo hơn, nhưng không anh yêu em là như thế đó. Tình yêu ở trong anh là sự tế nhị dịu dàng chuyện gì đến rồi sẽ đến, môi sẽ nồng tình sẽ say tự mình trao cho nhau, anh không muốn làm em phải gò bó và ép lòng. Nhịp tim em đập thật đều, trên làn da trắng mịn, đôi môi em gọi mời, bàn tay em thật ấm, lời nói em thật êm, đôi mắt em thật quyến rũ. Anh vẫn ngồi bất động lắng nghe hồn anh đang đắm chìm trong thế giới mộng mơ.

Chia tay nhau trong nụ hôn dài, tối về vẫn nằm mơ tưởng mộng du, môi anh còn mát lạnh, tay anh còn cái hơi ấp nồng nàn trong tay em, tim anh như muốn chạy tìm hình bóng em, tìm buổi chiều còn xót lại khi đàn chim bói cá hớt hải đùa vui vội vàng trước khi bầu trời khép kín bóng đêm đen, quay về bên tổ ấm.

Mùa đông ở San Fran đêm xuống thật nhiều sương mù, trời đêm lành lạnh, một mình trong đêm vắng, xe bon nhanh nhanh tiếng nhạc trong radio chia sẻ đoạn đường dài. Giờ còn lại mình anh bên căn khách sạn lạ chỗ, lạ giường, lạ đêm khuya, lạ thói quen. Anh thèm có chút gì kích thích đưa anh vào giấc ngủ. Đến bên tủ lạnh mở chai rượu đỏ, nhấm chút môi hồng nhớ tình yêu. Trong men rượu có chút gì chua cay mơ tưởng, bên ngoài tiếng sóng biển rì rào đang vỗ nhẹ vào thành đá, tiếng gió rú vi vu gào thét vì cô đơn, tiếng động cơ lẻ loi của người độc hành xa dần trong đêm khuya, tạo thành những âm thanh hối tiếc, vỡ vụn rã rời của tình yêu. Em đến và vụt đi như đàn chim bói cá, bay lượn khiêu vũ với phù du. Anh hỏi lòng Tại sao lại phải nằm ở đây một mình lẻ loi, cô độc trong tận cùng nỗi nhớ ? Thế rồi anh thiếp đi thả hồn theo sóng biển chui vào lòng đại dương sâu thẳm tìm một giấc mơ tình yêu thật êm đềm trong đêm đông lạnh.

 

Nguyễn Hoàng Ngôn