Sàigòn
những ngày cuối năm, sáng sớm lạnh và phủ
sương mù. Cái lạnh se se làm tôi mơ mộng...
hít đầy phổi mùi sương sớm làm
gợi nhớ lại những đêm
gần Tết với nồi bánh chưng...ừ hử sắp Tết
rồi, còn đâu hương vị của cái thú canh bánh
chưng mỗi khi xuân về.
Gần 60 năm ở Sàigòn, cái se lạnh của buổi
sớm cuối đông, gió hun hút thổi lành lạnh
chứ không rét, ngồi bên thùng bánh chưng
canh lửa đang sôi sùng sục, năm ba đứa với
cây đàn guitar thùng nghêu ngao ca hát, kể
chuyện... cho đến gần sáng. Tôi không nhớ rõ
truyền thống canh nồi bánh chưng ở nhà tôi
vào lúc năm tôi bao nhiêu tuổi, chỉ nhớ mài
mại cái năm cuối cùng của mùa xuân đầy khói
lửa.
Như mọi năm, mẹ và các chị tôi chuẩn bị từ
sáng sớm, nào là ra chợ mua thịt, lá dong,
dây buộc, nếp...
Sáng
sớm hôm đó cả nhà đã chuẩn
bị các thứ để gói bánh... là con trai nên
được giao nhiệm vụ giử lửa, đến chiều tối
bánh đã được gói xong, tôi chuẩn bị cho bánh
chưng
vào nồi và nổi lửa,
đến khuya mọi người đi ngủ vì mệt mỏi, bọn
tôi gồm 4 đứa, anh Kim Cương - lính nhảy dù
vừa về phép, Lộc, Thành trước học TT sau này
chuyển qua Pétrus Ký và Mạc Đỉnh Chi, cả 3
chúng tôi còn học đại học, chỉ có anh Cương
là có duyên với đường binh nghiệp nên đã "xếp
bút nghiên theo nghiệp binh đao".
Chúng tôi bên nhau đàn hát những bản nhạc
xuân, anh Cương rất thích bài "Xuân này con
không về, Anh chưa có mùa xuân",... Rồi anh
kể cho chúng tôi
nghe về ngày đầu anh nhận nhiệm vu... Một
ngày cũng gần Tết, anh và một vài người bạn
được tăng cường cho đơn vị ở Khe Sanh - Hạ
Lào, chiều đó mưa giăng giăng, trời mù
sương, hơi lạnh từ khe núi toát ra làm các
chiến sĩ cảm thấy rờn rợn, vừa nhảy xuống từ
chiếc trực thăng, cuốn dù, chạy
nhanh vào bộ chỉ huy cách đó chừng trăm mét,...
nhìn về hướng bộ chỉ huy chỉ thấy mù mờ
trong sương khói, thở hổn hển chạy tới nơi,
chưa
kịp hồi sức thì tim
lại đập nhanh hơn vì... xúc động xen lẫn sợ
hải... hàng loạt chiếc quan tài được phủ cờ
với khói hương nghi ngút...đang xếp hàng chờ
chuyển về Sài Gòn... Đời lính là thế đó,
người vừa nằm xuống, là có người khác được
điều ra để thay thế... "Anh nằm xuống, sau
một lần đã đến đây ..."
Rồi đến Lộc kể chuyện "...anh theo... Ngọ về..."
(xin được dấu tên, cô ta giờ đang ở Mỹ, tôi
đã có dịp gặp lại trong kỳ HN09), Lộc
theo em xuống phố trưa nay....cuối cùng đến
góc đường Trần Bình Trọng - Thành Thái thì....em
leo lên xe...người khác. Bọn tôi cười quá
chừng. Có lần mấy đứa tôi cùng nhau đi party
ở nhà người bạn, tình cờ sao lại gặp cô nàng,
tôi làm bạo dọ hỏi, rồi cho Lộc, biết là
nàng đi solo, thế là hai người họ có dịp
quen nhau....hổng biết sau họ có yêu nhau và
yêu tới đâu tôi không rõ vì những năm đó bọn
tôi cắm đầu,
cắm cổ vào việc học, vì nếu thi rớt thì đi lính. Rồi đến chuyện tình lãng mạng, lâm ly
bi đát của Thành,.. chuyện tình dưới mưa bên
mái hiên nhà ai... Lần lượt được bọn tôi ôn lại...
Mấy
đứa tôi thi nhau kể đủ thứ chuyện trên đời
cho tới gần sáng, nồi bánh chưng đã chín,
được vớt ra xếp thành hàng khoảng hơn chục
cái, tôi dùng miếng ván ép cho
bánh ráo nước và cứng lại rồi xếp vô góc nhà...
thỉnh thoảng đâu đây vang vọng lại tiếng
pháo đì đùng... Giờ đây, còn đâu không khí
của hương thơm bánh chưnng, mùi khói cay cay
của cây củi, tiếng pháo lách tách cũng theo
thời gian mà đi vào quên lãng...
Trái đất thật bao bao la nhưng lại rất gần.
Bốn đứa chúng tôi giờ chỉ còn hai, anh Cường
vừa ra đi bình yên, Thành mất liên lạc từ
dạo ấy, có lẽ đã
thành tro bụi trên biển cả mêng mông !? Lộc
thì ở Mỹ và tôi còn sót lại ở Sài gòn để hi
vọng sau này lại được canh lửa cho nồi bánh
chưng
mỗi dịp xuân về...
Tocmay - Xuân Canh Dần 2010
Nhạc nền: Anh Chưa Có Mùa Xuân - TM
Chuyện kế
tiếp =>