Trước thềm năm mới,
Hội CHSTT kính chúc thầy cô,
mến chúc các bạn hữu và gia quyến,
một năm Đinh Hợi an khang thịnh vượng
Bữa đó Năm Loan Sira (em tui) đưa cái thiệp, vừa đưa vừa hỏi (con nhỏ
nầy ít chịu làm mất thì giờ, chuyện gì nó cũng làm gọn gàng một công hai
việc!):
“ Đi đám cưới được hông, đi đặng thay mặt gia đình bên vợ”
Tui nghinh nó:
“ Hỏi lạ. Đi chớ sao hông – kéo tấm thiệp ra coi - Đám cưới con Trinh
hả. Bữa nào? mà thay mặt để làm cái “rì” ?”
Sira cười cười:
“ Thì... thì... mượn lên đèn, thì... thì... nói dùm lúc nào cô dâu chú
rể xá, bái lúc đàng trai đàng gái đứng trước bàn thờ ông bà đó...”
Tui chới với:
“ Trời . Mầy làm như tao rành mấy vụ nầy lắm vậy. Hồi đám cưới con tao,
tao làm tùm lum có đầu có đuôi gì đâu”
Sira an ủi:
“ Thì tại người trong chuyện ưa rối trí, mới phải mượn người ngoài. Hổng
lẽ ông Kỳ ổng biểu “a...a... thôi tụi bây xá tao với má bây hai xá...
nghe nó kỳ kỳ... làm cho đúng như hồi xưa người ta có người trưởng tộc
lo vụ đó, bây giờ mình hổng có thì mượn anh chị trong nhà, người nào gia
đình đầm ấm vợ chồng ăn ở lâu năm để chia hên cho tụi nó.... ( thấy tui
còn đang ngần ngừ suy tính – cha... tốn tiền may áo dài...- nó phang
thêm một câu dứt điểm) -Tụi nó mướn người quay phim, cho bà làm đào
chánh”
Hứ, con nhỏ thấy lù đù chậm lụt vậy mà cũng khôn quá! Nó biết tui thích
được chụp hình, nó đem cái máy quay phim ra dụ. Tui nói:
“ Ừ. Làm liền. Sợ gì. Miển là hỏi lại người lớn coi làm sao cho đúng,
biên ra giấy rồi y theo đó mà thi hành. Dể ợt!”
Miệng nói dể ợt mà trong bụng đánh lô tô bầu cua cá cọp.
(Tưởng cũng nên giới thiệu cho rõ, Kỳ là tên chồng nó, Trinh là tên con
gái nó, còn nó, tại sao mà có tên Sira, hổng phải Tây Tàu gì đâu , sira
là xira đánh giày đó, vì hồi nhỏ nó đen lắm, bị tuị bạn hang xóm đặt
cho biệt hiệu Xira, riết thành chết danh luôn!)
Ở Mỹ nầy đi biết bao nhiêu cái đám cưới Mỹ có Việt có, Mỹ Việt chung
cũng có, từ đám cưới giản dị như hai đứa con nít nắm tay nhau vô mấy cái
Chapel ở thành phố Reno tiểu bang cờ bạc Nevada chỉ cần trả tiền công
vài chục cho ông mục sư , chú rể bỏ ra vài chục mua chiếc nhẩn giả đeo
vô ngón tay cô dâu là có cái đám cưới với hôn thú đàng hoàng cho tới đám
cưới lớn rình rang đãi đằng hai họ cưới rồi mang nợ trả cầu cã chục năm
mới xong, mà tui nào có rành gì về vụ đám cưới?
Hồi cưới dâu trưởng tui giao cho bên đàng gái lo hết, chỉ
xĩa tiền ra trả mà thôi. Tui nhớ là lo phần mướn quần áo
cưới cho cô dâu chú rể và bà má vợ xong, bỏ cọc đặt tiệc ở
nhà hàng rồi đợi tới ngày cưới. Ngày đó chú rể phù rể và sáu
đứa con trai sáu đứa con gái bạn nó bưng mâm đi rước dâu.
Trưa lại hẹn nhau ở nhà thờ chúng tôi đứng đợi sẵn với ông
mục sư, ông già vợ cặp tay cô dâu bàng giao qua chú rể rồi
ông mục sư làm lễ hôn phối trao nhẩn hai cô cậu hun nhau
xong nắm tay nhau bước ra khỏi nhà thờ, mọi người thủ sẵn
gói gạo rải trắng giả trên đầu trên cổ hai vợ chồng mới cưới
để lấy hên rồi cô dâu liệng trở lại bó bông nãy giờ cầm trên
tay cô nào “chỗng chừa" số hên dành dựt được bó bông đó là
có hy vọng tới phiên mình bận áo cưới một ngày không xa. Về
nhà, sau khi chúng tui tiếp tay lên cặp đèn Long Phụng, đốt
nhang vái ông bà về chứng kiến trình diện đôi vợ chồng mới
cưới, tụi nó xá bàn thờ; cha mẹ và bà con bên chồng xong,
tui đeo cho cô dâu vài món nữ trang rồi là xong phần lể bên
đàng trai. Hai vợ chồng nó ra vườn chơi chụp hình. Chiều lại
hẹn nhau ở nhà hàng đãi tiệc. Mời 6 giờ nhưng 8 giờ khách
mới tới... gần đủ. Đãi xong, trả tiền rồi nhà ai nấy về. Qua
cái đám cưới thiệt là giản dị cũng mệt hụt hơi. Nhiều người
chê là đám cưới hổng theo đúng thủ tục nhưng tui chỉ theo ý
của hai vợ chồng nó không muốn làm rình rang chi cho mất
công. Chuyện mình xí xóa như vậy, chuyện em mượn, còn đòi
Làm Cho Đúng. Làm đúng thì chỉ có lần đi đám cưới ở Hà Tiên
mới kêu là đúng thôi.
Để nhớ coi...
Năm đó ba tui còn sống, tui mới 18, tức là khoảng năm 1967.
Cậu cũa ba cưới dâu trưởng, mời ba má đi. Ba đi không được,
dĩ nhiên má cử tui với nhỏ Ngọc Anh đại diện gia đình sẵn
dịp khoe con gái đang tới tuổi gả chồng. Là tui!!!
Ở Việt Nam thời đó từ tuổi 16 trở lên là cha mẹ bắt đầu mong
có người ngấp nghé con mình. Có đám con gái đang tuổi cập kê
trong nhà như bom nổ chậm, cứ sợ phập phồng. Sợ nó hư. Sợ nó
làm xấu gia đình. Sợ nó mang bụng chửa, không chồng mà chửa
là chết con ơi... Người xưa thường nói: “Ối có con gái trong
nhà như hủ mắm, sợ bể bất tử thúi rầm nhà!!!”
Ba má tui có tất cả bảy đứa con gái, một đám đò dọc (*1) làm
sao không sợ cho được?
Từ bến xe đò đi Lục Tỉnh tại chợ An Đông hai chị em theo cô
Hai với hai đứa chị bạn cô cậu và bà dì út của ba lên đường
xuống Rạch Giá. Trên đường đi ăn hàng đã đời nào là bánh tét
lá dừa nhưn đậu bùi bùi bắp nấu dẻo nhẹo thơm ngọt bánh bò
nước dừa béo quá béo mít nghệ thơm phứt ngọt ngào đã miệng
dâu miền dưới chua chua ngọt ngọt... đang sức ăn sức lớn
đặng bẻ gãy sừng trâu mà.
Tới Rạch Giá xuống xe mướn phòng ngủ xong dì cháu thả bộ ra
chợ Rạch Giá ăn cơm. Ở đây có món canh chua cá bông lau đặc
biệt nổi danh. Mà ngon thiệt! Không biết tại vì lạ miệng, vì
bụng đói hay sao mà thấy ngon thấu trời! Tô canh nóng bốc
khói, trên mặt vài lát bạc hà xanh mướt, vài lát cà chua màu
cam, vài lát ớt đỏ bầm mỏng dánh, miếng cá trắng tươi, rau
ngò ôm, rau quế hành lá xắc nhỏ, tỏi phi xả bầm rải lên. Húp
một muổng canh vô miệng, chua chua ngọt ngọt đậm đà mùi cá,
mùi vị còn nhớ tới bây giờ.
Ăn hổng biết bao nhiêu chén cơm, chưa đủ no phải nhớ ngưng
lại vì lời má dặn: “con gái đừng ăn tạp nghe. Hổng phải ở
nhà nghe, ra chỗ đông người, nhứt là đi đám cưới ai cũng dòm
ngó đừng để người ta cười cha mẹ hổng biết dạy, ăn phải coi
nồi ngồi coi hướng nghe tụi bây...” Cho nên, ngó thố cơm gần
cạn ăn chưa thấy no đành phải ngưng!
Sáng sớm hôm sau xuống đò máy, chạy dọc theo bờ sông một
khúc đường rồi vượt qua cái eo biển xuống Hà Tiên.
Chiếc đò lớn chở được mấy chục mạng, mấy dì cháu mướn mỗi
người một cái vỏng, nằm thì đở bị say sóng. Hai chị em tui,
lần đầu được đi “du lịch” tự do sướng quá trời đâu cần nằm
vỏng chi cho phí thì giờ? còn đang tuổi mơ mộng, phải nhìn
hai bên bờ sông, tui ngắm cảnh con nhỏ thi sĩ lơ tơ mơ Ngọc
Anh tự là Tư Điệu, tìm vần thơ chớ.
Gió mát lồng lộng thổi. Tiếng máy nghe xình xịch xình xịch
xịch... Hai bên bờ sông, màu xanh cây là màu nổi bật. Dừa
nước lả ngọn theo gió, liễu mọc oằn rũ xuống bờ sông, có
khúc đầy một vùng bông màu vàng hực hở. Cô Hai tui nói “Bông
điên điển. Bông nầy nấu canh tôm hay là xào với mở heo ngon
lắm. Tụi bây ở Sài Gòn đâu có biết mấy món nầy” Tui cãi:
“Con chưa ăn bông điên điển chớ má con có nấu canh bông bí
ăn cũng ngon lắm cô”
Cô Hai cười:
“ Ờ. Chắc má mầy nhớ nhà. Nhớ Cần Thơ”...
Đọc Tiếp