Trước thềm năm mới,
Hội CHSTT kính chúc thầy cô,
mến chúc các bạn hữu và gia quyến,
một năm Đinh Hợi an khang thịnh vượng
hay
(Tiếp Theo)
Cảnh thứ tám là LỘC TRĨ THÔN CƯ: Muốn xem cảnh này
th́ phải đi ra khơi, lúc trở về, từ xa nh́n vào mới thấy đất liền hiện
lên Mũi Nai rất rơ. Cách hướng tây tỉnh lỵ 8km. Cây cua (giải thọ) treo
ở sườn non. Ngọn bút cận kề sông Hán. Vượt ở đất bằng mà gối nơi băi
biển, suối nước ngọt, ruộng đất tốt, nhà cửa quanh quẩn dưới chân núi.
Cảnh thứ chín là LƯ KHÊ NGƯ BẠC: Nay không c̣n cảnh khe nước mà bây giờ
người ta gọi là Rạch Vượt, chổ thuyền đánh cá đỗ bến.
Cảnh thứ mười là CHÂU NHAM LẠC LỘ: Lộ là c̣, Lạc là đáp, đây là núi đá
thạch nhủ có chất tinh quang chói lấp lánh như châu ngọc, nơi có đàn c̣
đáp xuống nghỉ cánh.
Càng nói bà như càng trở nên hứng khởi, say sưa! Mặc dù bà nh́n tôi,
nhưng tôi có cảm tưởng như đôi mắt bà đang nh́n về một chốn xa xăm nào
đó .... Hai cô gái ngồi kế bóc cam, bóc quít mời bà ăn cho thấm giọng.
Dĩ nhiên là tôi cũng được ké theo. Để bà nghỉ mệt, tôi xin phép ra ngoài
làm một điếu và đi bộ cho giăn gân. Tôi thầm nhủ, đúng là số ḿnh may,
v́ có người chịu kể chuyện xưa cho nghe, mà lại là câu chuyện ḿnh cần
nữa chứ. Lúc quay lại thấy bà già như đang có ư mong đợi. Tôi chuyện
tṛ, thăm hỏi thêm về gia đ́nh, con cái của bà, bà có vẻ cảm động, kể
tôi nghe đủ chuyện rồi xoay qua hỏi thăm chuyện t́nh cảm của tôi. Tuy
ngồi nh́n nơi khác nhưng tôi biết là cô con dâu và cô cháu bà đều lắng
nghe câu trả lời của tôi:
- Dạ cháu c̣n chưa tính chi. Phải đợi ra trường, rồi đi làm th́ mới tính
được thưa bác.
Trời đă vào trưa, ánh nắng gay gắt rọi ngay trên đầu, ai nấy đều quạt
phành phạch. May mà c̣n có gió trên boong, chứ những người trong hầm tàu
th́ nóng biết bao. Bà con chung quanh tôi bắt đầu đem bánh ḿ, xôi, bánh
ngọt ra ăn. Hai cô gái lấy bánh tét, mứt ra mời bà già và tôi ăn cho đở
đói. May mà tôi tấp vào gia đ́nh này và được hưởng theo, chứ ngồi mắc cỡ
chịu trận th́ chỉ nội cái màn khát nước cũng đủ chết trong chuyến đi
này.
Đây là một loại thuyền cận duyên, đi ngoài biển nhưng gần bờ, chỉ cách
bờ từ 1km đến 3km mà thôi. Năy giờ tôi vẫn thấy thấp thoáng dáng bờ
biển, cây cối, núi đá, nhà cửa ở xa xa. Lâu lâu thấy cảnh nào đẹp, tôi
chụp vội một tấm. Tôi cũng xin được chụp h́nh bà cụ với mọi người trong
thuyền, một tấm tổng quát và một tấm thật gần để có dịp nh́n cho thật rơ
cô cháu gái của bà. Cô nàng đội khăn phủ gần hết đầu, rồi lại mang đôi
kính mát che gần cả khuôn mặt. Tôi chỉ thấy được làn da trắng, hàm răng
đều đặn, đôi môi vừa vặn, cặp má hồng, … cô giáo này trông dáng dấp xinh
xắn và dể thương quá! Tôi thầm hy vọng dưới cặp kiếng mát ấy không phải
là đôi mắt thích "đánh nhau", hay dưới tấm khăn che đầu là … "Ḿnh chẳng
có ǵ với người ta nhưng sao cứ vẫn cứ suy nghĩ vẫn vơ thế này hở trời!"
Sau khi uống nước, ăn trái cây cho
đỡ khát xong là bà tiếp tục giảng cho tôi nghe về Hà Tiên.
Tôi được biết thêm rất nhiều điều ngoài sách vở đă học như
nguồn gốc của Mạc Cửu, rồi những thành tích của con là Mạc
Thiên Tích, những thay đổi của Hà Tiên, v.v. Nhờ buổi nói
chuyện hào hứng này, tôi cảm thấy đoạn đường như ngắn lại.
Thêm một điều thú vị cho tôi là thời giờ qua mau nhờ tôi
luôn cố gắng tưởng tượng cho ra khuôn mặt thật của cô giáo
dạy Việt Văn trẻ tuổi ngồi ở đầu bên kia chiếc chiếu, cách
tôi những hai người.
Nhớ đến nhân vật Mạc Thiên Tích, tôi thắc mắc:
- Mạc Thiên Tích là con Mạc Cữu, nhưng trong nhiều sách lại
thấy đề là Mạc Thiên Tứ, vậy tên thật của ông là ǵ, bác có
biết không?
Bà cụ quay qua cô cháu dạy học:
- Con Điệp, mày có nhớ chuyện này không th́ kể cho cậu đây
nghe.
- Con cũng nhớ mang máng chứ hổng nhớ rơ. Cô e ấp che miệng
nói.
- Ừa! Th́ mày nhớ bao nhiêu nói bấy nhiêu cũng đủ rồi. Bà cụ
khuyến khích.
Cô giáo quay hẳn qua tôi nói nhỏ vừa đủ nghe, dáng chừng như
đang e thẹn lắm:
- Mạc Tông là con Mạc Cửu, ban đầu có tên là Mạc Thiên Tích,
tự Sĩ Lân, sau lấy tên là Thiên Tứ nghĩa là chữ của vua ban.
Mạc Thiên Tứ (1710-1780), kế nghiệp cha làm Tổng Binh Đô Đốc
trấn thủ Hà Tiên, được quyền đúc tiền v́ có công giúp Chúa
Nguyễn. Năm 1777, ông chạy sang Xiêm La lánh nạn nhà Tây Sơn
rồi bị kẹt và bị bức tử nơi ấy. Mạc Thiên Tứ là người văn vơ
song toàn. Khi c̣n ngồi trấn ở Hà Tiên, ông có công rất lớn
với nền văn hóa. Ông đă lập ra Chiêu Anh Các, và họp với các
văn nhân Hoa Việt cùng nhau xướng họa nhiều bài thi c̣n lưu
truyền đến nay, đáng kể là bộ Hà Tiên Vịnh Tập.
Tôi nh́n nàng mà như muốn uống lấy
từng lời nói. Không biết có đọc được ư nghĩ của tôi hay
không mà tôi thấy mặt nàng ửng đỏ lên và nàng cúi đầu nh́n
xuống chân. Sợ nàng giận nên tôi lái câu chuyện qua với bà
cụ:
- Thưa bác, vậy chớ bác có c̣n nhớ bài thơ nào nói về những
cảnh đẹp của Hà Tiên không?
- Để tui đọc cậu nghe bài tui nhớ nhiều nhứt nghe. Bài này
của ông nhà văn, nhà thơ Lâm Trác Chi sinh sống ở Hà Tiên.
Ổng mê Hà Tiên đến nổi lấy một địa danh của Hà Tiên làm biệt
hiệu của ḿnh – Đông Hồ. Bài thơ của ổng như vầy nè:
Hà Tiên Thập Cảnh
Mười cảnh Hà Tiên rất hữu t́nh
Non non nước nước gẫm thêm xinh
Đông Hồ, Lộc Trĩ luôn ḍng chảy
Nam Phố, Lư Khê một mạch xanh
Tiêu Tự, Giang Thành, chuông trống ỏi
Châu Nham, Kim Dự, cá chim đoanh
B́nh San, Thạch Động là rường cột
Sừng sững muôn năm vẫn để dành.
- Thưa Bác, con nghe mấy người lớn nói lại là Hà Tiên có khá
nhiều cảnh đẹp, có thể so sánh với những danh thắng khác
trong nước. Mà có thiệt vậy không Bác!
- Thiệt chớ cậu! Hồi ông nhà tui và tui c̣n trẻ, ổng có đưa
tui đi xe lửa ra thăm Vịnh Hạ Long ngoài Bắc, Lạng Sơn, Hồ
Hoàn Kiếm, Hồ Tây, ... trên đường về thăm miền sông Hương
núi Ngự, Lăng Cô, Hội An, rồi băi biển Nha Trang, v.v. Hà
Tiên này đặc biệt có gần tất cả những ǵ tui đă được xem ở
miền Trung và Bắc. Có Đông Hồ đối chiếu với Tây Hồ, sông
Giang Thành và B́nh San so với sông Hương và núi Ngự chốn
Thần Kinh, cũng có băi cát như Nha Trang, Long Hải, có hang
sâu như các động ở Lạng Sơn, có khá nhiều ngọn đá nằm chơi
vơi như ở Vịnh Hạ Long, Thạch Động để so với vùng Hương Tích
với các ngôi chùa cổ. Đương nhiên là cảnh Hà Tiên không to
lớn như cảnh thật ngoài kia, nhưng ở một nơi khuất nẻo như ở
đây mà được như vậy là hay quá rồi! Để rồi mấy ngày tới cậu
có dịp đi thăm rồi biết.
Bấm nút để điều khiển nhạc
- Bác và hai chị ở Hà Tiên có biết
người nào, nơi nào tổ chức các chuyến đi thăm các thắng cảnh
và giảng nghĩa luôn không?
- Tui th́ không biết, may ra mấy đứa nó biết.
- Con chưa nghe nói chuyện đó bao giờ. Cô con dâu thêm vào.
- Để con hỏi lại trong trường. Giọng nói trong trẻo của cô
giáo.
- Hay là chiều tối nay cậu ghé chơi, rồi hỏi thăm thằng con
trai tui coi có ǵ không?
Tôi nắm ngay cơ hội và nhận lời
ngay:
- Dạ, vậy th́ chiều tối nay con xin phép ghé thăm Bác và mấy
anh chị. Bác và hai chị cho tôi xin địa chỉ để chút chiều
tôi kiếm nhà cho dễ.
Bà cụ và hai cô cười "Nhà ở ngay
trước bến tàu, chút nữa lên bờ là anh thấy liền". Th́ ra bến
tàu Hà Tiên nằm ngay trước mặt Ty Quan Thuế, Ṭa Hành Chánh.
Cạnh đó là ngôi chợ, ngó ra Đông Hồ.
- Mà rồi cậu ở đâu? Cậu có bà con, người quen ở Hà Tiên
không?
- Thưa Bác không. Chút nữa lên bờ con xem có khách sạn nào
gần đây th́ thuê cũng được.
- H́nh như trên đường Phương Thành có khách sạn Tô Châu,
chút nữa anh ghé thử coi. Cô con dâu xen vào chỉ dẫn.
* * *
Nhờ vào một sự t́nh cờ, trường của nàng tổ chức đi ngoạn
cảnh trước khi học sinh đi học lại, tôi được dịp tháp tùng
theo nàng đi thăm các cảnh đẹp của Hà Tiên. Cứ sau mỗi lần
viếng thăm một thắng cảnh, nàng lại đọc cho tôi nghe một bài
thơ chữ Hán, của Mạc Thiên Tích, hay của các thi nhân trong
Chiêu Anh Các, hay các bài dịch, họa của các thi sĩ Việt
Nam. Tôi không ngờ ḿnh lại có diễm phúc như vậy! Chuyện đă
quá dài, và trang giấy th́ có hạn, tôi không thể kể hết
những chi tiết từng nơi tôi đă ghé thăm cùng nàng, cũng như
những kỷ niệm êm đềm của những buổi ăn trưa chung với nhau,
những chiều dạo xem ngư thuyền đổ bến ở Rạch Vượt hay lúc đi
chân không nơi Băi Ớt ngắm biển êm sóng lặng. Tôi chỉ nhắc
lại cái cảm giác tựa như nửa mơ nửa thực, tựa như Từ Thức
ngày xưa "lạc lối Đào Nguyên", được tiên nữ dẫn di thăm
Thạch Động, núi Tô Châu, Ḥn Chồng.
Buổi tối trước khi rời Hà Tiên, ngồi uống cà phê nói chuyện
cùng nàng tại quán Viễn Xứ, tôi cầm tay nàng và hẹn lần tái
ngộ vào mùa hè tới. Tôi hứa tôi sẽ về thăm lại Hà Tiên, sẽ
tặng nàng một bản tiểu luận để kỷ niệm chuyến đi này, và
biết đâu má tôi sẽ đi cùng với tôi xuống thăm má nàng.
Nhưng quyển tiểu luận "Phát Triển Du Lịch tại Hà Tiên" chẳng
bao giờ có cơ hội thực hiện, v́ cơn hồng thủy lan tràn, xô
đẩy tôi lưu lạc xứ người. Và tôi đâu có ngờ rằng măi đến 25
năm sau tôi mới có dịp về thăm lại quê hương. Thời gian 25
năm thật ngắn với ḍng đời, nhưng quá dài với đời sống một
người. Biết bao nhiêu thay đổi. Tôi không có can đảm quay về
Hà Tiên t́m lại người con gái năm xưa v́ biết rằng ḿnh
không có khả năng quay ngược lại ḍng thời gian. Mỗi lần
nghe ai nhắc đến hai chữ Hà Tiên là tôi nhớ đến mùa xuân
cuối của tôi trên quê hương với tập tiểu luận đang viết nửa
chừng, cùng lời hẹn ước không thành ...