Trước thềm năm mới,
Hội CHSTT kính chúc thầy cô,
mến chúc các bạn hữu và gia quyến,
một năm Đinh Hợi an khang thịnh vượng
hay
Ghi chú: Đây chỉ là một truyện tưởng tượng
lồng trong những cảnh thực. Sự trùng tên, nếu có, chỉ là t́nh cờ ngoài ư
muốn. Xin được tặng các bạn quê ở Hà Tiên.
***
Thấy tôi lui cui sắp xếp quần áo bỏ vào túi, ba tôi hỏi:
- Sao, mầy định hôm nào đi?
- Thưa ba con định đi vào sáng mùng bốn.
- Vậy mai ăn sáng uống cà phê với ba rồi hẳn đi.
***
Những buổi ăn sáng, uống cà phê là dịp duy nhất để ba tôi ngồi nói
chuyện với tôi v́ trong những ngày nghỉ, chẳng có bao giờ tôi ở nhà. Mới
sáng đă có bạn đến réo đi ăn, đi ciné, dạo phố, đi nghe nhạc, uống cà
phê đêm,...về đến nhà th́ đă gần 12 giờ khuya, chỉ kịp đi ngủ. Suốt cả
tuần đều như vậy! Cái Tết năm nay thật buồn và ảm đạm, chưa bao giờ tôi
thấy mọi người đều như gượng gạo cho qua ba ngày Tết nên tôi đă chọn lên
đường sớm hơn thay v́ chờ đến mùng 6 tháng giêng.
C̣i vừa hụ hết giờ giới nghiêm là tôi đă sẵn sàng mọi thứ để lên đường.
Đem túi hành lư ra để gần cửa, tôi khẻ mở cửa để tránh làm mọi người
trong nhà thức giấc và bước vội đến quán cà phê ông tàu ph́ lủ gần nhà.
Nơi đó ba tôi đang ngồi nhâm nhi ly cà phê đen cố hữu cộng với điếu
thuốc Basto xanh như không bao giờ rời trên tay. Chung quanh bàn là mấy
ông già hàng xóm chẳng mấy khi là vắng mặt.
- Mầy về hồi nào mà sao không qua chú chơi?
- Dạ con về đă mấy ngày, nhưng cứ bận chuyện chẳng đi được tới đâu.
- Thôi ngồi đi rồi kể tao nghe công chuyện của
mầy, ... rồi tính chừng nào cưới vợ đây?
Chưa trả lời hết câu của bác Ba Thâu, đă nghe chú Hai Cẩn nhào vô hỏi
tiếp rồi. Nh́n quanh toàn là những khuôn mặt của hàng xóm từ mấy chục
năm nay đă chia xẻ với tôi những kỷ niệm từ ngày c̣n thơ ấu. Tôi chỉ nói
qua loa về chuyện học và những dự tính tương lai. Đă làm hết tô hủ tiếu
ḿ, chú Năm Ngọc c̣n ép ăn thêm cái bánh bao cho vững bụng. Tôi đă uống
cà phê ở quán ông tàu ph́ lủ (quán này có bảng hiệu đàng hoàng mà chẳng
ai chịu xài, cứ đem cái sự ph́ nhiêu của ông tàu chủ quán ra mà gọi) từ
những ngày c̣n nhỏ uống cà phê bằng dĩa, vừa thổi vừa uống cho bớt nóng.
Bây giờ th́ tôi đă chuyển qua món cà phê sữa, và cũng bắt chước ph́ phèo
điếu thuốc trên môi, nhưng thay v́ thuốc lá đen, lại là Capstan, hay
President đầu lọc. Hai mươi năm qua đi trong chớp mắt, tôi không c̣n là
một cậu bé mắc cở chỉ biết ngồi nghe người lớn nói chuyện.
Cái bàn tṛn càng lúc càng đông,
tiếng ồn ào chẳng muốn dứt. Thấy đă đến giờ, tôi chào kiếu
từ và đứng lên bắt tay từ giă mọi người. Ba tôi đi theo ra
ngoài và dúi thêm cho một ít tiền vào túi, mặc dù tối qua bà
già đă cho một mớ, "mầy cứ cầm thêm cho chắc ăn". Má tôi lúc
nào cũng săn sóc và lo cho mọi đứa con, dù các con...
đă lớn, có đứa đă lập gia đ́nh. Má
tôi ít khi nào đưa tiển con cái mỗi lần con đi xa, v́ biết
rằng thế nào bà cũng khóc. Bà tâm niệm "Không nh́n thấy th́
khỏi phải lo". Giơ tay ngoắc chiếc xích lô máy, ba tôi hỏi
tiếp:
- Thế mầy đi bao lâu?
- Dạ, chắc khoảng một tuần.
- Ừ, nhớ đi đứng cẩn thận rồi về sớm.
- Dạ, ba nói má con đi.
- Cậu Hai đi đâu cậu Hai? Chú tài xích lô hỏi lớn trong
tiếng máy nổ vang rền.
- Chú cho tôi ra bến xe miền Tây.
- Dạ, cậu cho ba trăm.
Tôi gật đầu đồng ư và bước lên sau khi nắm tay ba từ giă.
Chiếc xe phóng chạy như bay tới bến xe lúc trời c̣n mờ sáng,
kịp cho tôi bắt chuyến xe thứ nh́ đi về Rạch Giá.
***
Cầm quyển sách trong tay, tôi nhắm mắt hồi tưởng lại do
đâu mà có chuyến đi này. Vừa đi làm vừa đi học, tôi đă qua
được ba năm ở trường Chánh Trị Kinh Doanh Dalạt. Năm nay là
năm cuối cho học tŕnh cử nhân, ngoài quyển khảo luận tập
thể của nhóm, nhà trường c̣n đ̣i hỏi mỗi sinh viên phải hoàn
tất một tập tiểu luận cá nhân, dài chừng 100 trang. V́ không
có thời giờ đi kiếm các giáo sư, tôi đă lên thư viện kiếm
Frère Kế Quản Thủ Thư Viện và nhờ Ngài đở đầu tập tiểu luận
với tựa đề "Phát Triển Du Lịch tại Hà Tiên".
Những ngày ở trung học và qua sách vở, lúc nào tôi cũng cảm
thấy thu hút mỗi khi đọc các bài thơ, truyện hay tin tức
dính líu đến Hà Tiên. Tôi có cảm giác ngất ngây, lơ lững, mơ
màng với các tên của những thắng cảnh tại Hà Tiên như "Tiêu
Tự Thần Chung", "Đông Hồ Ấn Nguyệt", "Giang Thành Dạ Cổ",...
đây là tựa đề những bài thơ của Mạc Thiên Tích, nguyên soái
của thi văn đoàn Chiêu Anh Các làm ra từ thời xa xưa, thời
vua Lê, chúa Trịnh ở Đàng Ngoài, chúa Nguyễn ở Đàng Trong.
Mỗi lần đọc lại những bài thơ, bài họa về Hà Tiên Thập Cảnh,
ḷng tôi lại càng thôi thúc nhiều hơn, thôi thúc trở lại t́m
kiếm cảnh đào nguyên chăng?
Chuyến đi này là để tôi có dịp quan sát, phỏng vấn, chụp
h́nh tại chổ những thắng tích của Hà Tiên. Con đường Saig̣n
- Hà Tiên phải chia ra làm hai giai đoạn, ngày đầu từ Saig̣n
xuống Rạch Giá, hôm sau cởi thuyền buôn vào Hà Tiên. Hà Tiên
chỉ cách Rạch Giá 150km đường bộ nhưng hầu như mọi sinh hoạt
giữa Hà Tiên và Rạch Giá đều phải qua trung gian các ghe
thuyền. Thay v́ đi xe chừng hai tiếng, đi thuyền ṿng ra
biển phải mất đến tám tiếng, kể như hết một ngày.
Kéo quyển sổ từ trong túi ra nh́n lại cho chắc ăn địa chỉ
của bạn Hà Phương Toàn ở Rạch Giá , một đàn em sau tôi hai
lớp, mà tôi dự tính ghé thăm và ở nhờ qua đêm trước khi
xuống thuyền đi Hà Tiên. Hy vọng Toàn có mặt ở nhà khi tôi
đến.
Xe đ̣ khởi hành lúc 7:30 sáng đi
qua Ngă Ba Trung Lương, qua Bắc Mỹ Thuận trên Tiền Giang,
Bắc Cần Thơ trên Hậu Giang, chạy ngang châu thành Vĩnh Long,
Cần Thơ, Rạch Gỏi, Vị Thanh, ... rồi sau cùng cũng đến Rạch
Giá lúc gần 3 giờ chiều. Nh́n những người ăn mày tại các bến
phà, những ngôi nhà lá của nông dân, tôi ngậm ngùi cho đời
sống người dân quê, nhứt là trong thời chiến tranh như hiện
nay. Cũng nhà cũng xe như Saig̣n nhưng sao thấy khác biệt
quá.
Thay v́ ngồi xích lô, tôi hỏi thăm
đường đi và chọn thả bộ để ngắm phố phường Rạch Giá, cùng
lúc t́m địa chỉ nhà bạn Toàn. Đến nơi th́ mới biết nhà Toàn
là một tiệm tạp hóa, có hiệu là "Lợi Kư". Ba Toàn là người
Minh Hương, má là người miền Nam Việt Nam. Thấy ông già đang
nằm ghế xếp vừa đọc báo vừa nói chuyện với bà già ngồi ghế
nơi bàn ăn, tôi bước vào hỏi thăm Toàn th́ được biết là cu
cậu đă đi theo bạn bè qua Vĩnh Long và Cần Thơ chơi đến mai
mới về. Điệu này là tiêu rồi! May quá, khi biết tôi là bạn
của Toàn từ Saig̣n xuống, ông bà niềm nở mời tôi ngồi chơi,
rót nước lấy bánh mời ăn. Tôi xưng tên và cho ông bà biết là
tôi ghé thăm cho biết Rạch Giá trên đường vào Hà Tiên để làm
bài luận văn ra trường, và định ở nhờ một đêm để sáng sớm
mai lên tàu. Dù chưa gặp tôi lần nào, nhưng với đặc tính
hiếu khách của người miền Nam, ông bà già Toàn vẫn cầm tôi ở
lại "Ôi có ǵ đâu con, con cứ ở lại đây với hai bác. Con
cũng như thằng Toàn con bác vậy mà".
Rạch Giá là thị xă của tỉnh Kiên Giang, một thành phố ven
biển, nằm về phía Tây Nam của thành phố Saig̣n, cũng khá sầm
uất, nhưng so với Mỹ Tho th́ thua xa lắm, mặc dù Rạch Giá
rất nổi tiếng với đội ngũ đánh cá. Tôi lang thang đi dọc
đường Trần Hầu đến ngôi chợ chính, trên đường về ghé thăm
tượng Đức Ngài Nguyễn Trung Trực (1837-1868) nằm giữa châu
thành. Ông Nguyễn Trung Trực đă cầm đầu nghĩa quân chống
Pháp từ năm 1861 đến 1868, đốt tàu Esperance của Pháp tại
Nhật Tảo và Vàm Cỏ Đông. Ông đánh cho Pháp nhiều trận thất
điên bát đảo. Năm 1868, Pháp đă tập trung binh lực đánh và
truy kích ông ở Dương Đông, Phú Quốc. Phần vợ lâm bồn chết
cả mẹ lẩn con, phần thân mẫu bị Huỳnh Công Tấn bắt và làm áp
lực, Nguyễn Trung Trực đă cho trói ḿnh đem nạp Pháp. Dụ
hàng không được, người Pháp đă hành h́nh ông tại Kiên Giang
ngày 27-10-1868. Bài vị ông được thờ chung nơi đền thờ Nam
Hải Tướng Quân, chỉ cách tượng của ông vài con đường.
Sau khi ăn cơm tối, tôi đi dạo một ṿng cho tiêu cơm. Đi đâu
cũng ngửi thấy mùi mằn mặn của gió biển trong không khí. Con
đường Ngô Quyền là con lộ chính chạy dọc Bắc Nam châu thành
Rạch Giá, hầu hết mọi cơ sở thương mại đều tập trung nơi
đây. Nh́n thấy bên bờ sông Cái Lơn có một hàng chè với bàn
ghế hẳn ḥi, tôi mừng quá ghé vào ngay. Ngồi ăn chè, uống
nước trà, ngắm ghe thuyền qua lại thấy đă làm sao. Cái mệt
của chuyến đi từ sáng như biến đâu mất. Ngồi nói chuyện làm
quen và hỏi thăm chị bán hàng, tôi được biết mỗi ngày chỉ có
một chuyến đi Hà Tiên, và một đi Phú Quốc lúc 8giờ sáng. Đi
trễ là phải chờ ngày hôm sau. Nghe cũng hơi sợ nên tôi quyết
định về ngủ sớm, và quay về nhà lúc mới hơn 10 giờ. Thấy bà
già đang chuẩn bị mắc mùng, tôi dành làm lấy. Ông bà hỏi tôi
đi những đâu và hỏi xem tôi đă biết đường đi nước bước đến
Hà Tiên chưa. Tôi nhờ ông bà đánh thức tôi dậy sớm lúc 6 giờ
sáng mai. Ông bà bảo khỏi lo v́ giờ đó ông bà đă thức giấc
rồi, vă lại c̣n c̣i hụ báo giờ giới nghiêm chấm dứt. Chỉ kịp
chúc ông bà ngủ ngon, sau vài hơi thở chậm là tôi đă ch́m
vào giấc ngủ ngon lành....
Đọc
Tiếp