Trước thềm năm mới,
Hội CHSTT kính chúc thầy cô,
mến chúc các bạn hữu và gia quyến,
một năm Đinh Hợi an khang thịnh vượng
(Tiếp Theo)
Thấy mấy cô thôn nữ đứng trên cầu de ra mặt nước. Nhìn sâu vô trong thấy
mấy cái nhà lá ẩn hiện sau vườn cây ăn trái. Cây xoài, trái lòng thòng
lòn thòn, cây nhãn, biết là cây nhãn vì thấy họ bọc trái trong mấy cái
lồng cho chim đừng mổ. Mới kêu là nhãn lồng! Mấy cô người thì đứng lấy
chân khều khều nước chơi, mắt nhìn theo con đò, người thì giặt đồ, người
rửa chén. Ai nấy bận rộn nhưng từ tốn, thái độ khoan thai dễ thương. Gái
Kiên Giang đẹp nổi tiếng. Đẹp mát da mát thịt nước ngọt pha chút đậm đà
gần nước mặn! Họ bận quần đen áo bà ba trắng bà ba màu đi guốt vông,
mình con gái nhìn thấy còn mê huống chi mấy cậu thanh niên Sài Gòn?
Đò chạy ngang một cái hãng gì lớn lắm. Nghe tiếng máy chạy rầm rầm hòa
với tiếng sóng biển. Cô Hai nói:
“Kìa kìa ngó đi... Nhà máy xi măng Hà Tiên đó, tụi bây”
Ạ...a... nhà máy xi măng, bây giờ mới thấy tận mắt. Họ lấy đá núi Hà
Tiên, vùng nầy núi non chập chồng thiếu gì đá, xây nhà máy xi măng đủ
cung cấp cho cả nước.
Bắt đầu chạy dọc theo ven biển, sóng nhồi làm tui muốn ... nhờn nhợn. Cả
buổi sáng ăn dộng đủ thứ bây giờ sợ ói mất đẹp! leo lên võng nằm. Nằm
chưa nóng lưng vội ngồi dậy để khỏi hụt mất cảnh đẹp.
Ven biển Hà Tiên đẹp thiệt. Gềnh đá de ra dòm xuống nước. Rừng chồm trên
mặt biển. Cây rừng rậm rạp muốn lấn ra. Cây cao cổ thụ rợp bóng. Xanh
mướt mướt.
Tới Hà Tiên cỡ trời đứng bóng. Bà con đứng trên bờ đón đông lắm. Đón bà
con từ Sài Gòn về ăn đám cưới mờ, quan trọng lắm chớ.
Trừ ông cậu bà mợ và chú rể, chị em tui có biết ai đâu? Ờ nhớ rồi, nhớ
cô ... cô... cổ tên gì quên mất. Hỏi Tư Điệu Ngọc Anh, nó ngớ ra một
hơi cũng hổng nhớ. Đâu dám hỏi tên người lớn. Ạ... thôi nhớ rồi nhớ rồi
- cổ tên cô Ngó! má cô có cái tiệm bán chạp phô tên Duy Phong tại chợ Hà
Tiên . Cổ đứng trên bờ đón, vừa thấy tụi tui cổ chạy lại nắm tay cười
tươi lắm miệng tíu tít dặn:
“ Nè mấy đứa chút nữa lợi nhà cô Duy Phong “chà pừng” (* 2), há?”
Bà mợ tui dành:
“ Đâu được. Ở nhà dọn cơm sẵn rồi. Để chiều đi”
Rồi lủ khủ tay bỏ giỏ quần áo lên xe kéo. Chỉ cần nói:
“ Lại nhà có đám cưới” là ông kéo xe leo lên đạp liền khỏi cần địa chỉ.
Tới nơi cô Hai nói:
“ Thôi mình đông quá, chia làm hai. Đám con gái bây qua ăn
cơm nhà cô Duy Phong đi, tao với Ý (* 3) Út ở đây” “Dạ được”
(càng sướng, được tự do, tránh khỏi bốn con mắt dò xét của
cô Hai và bà Ý Út!)
Bốn đứa con gái dễ dạy, ai đặt đâu thì ngồi đó mờ.
Trên mâm ê hề đồ biển. Còn ngầy ngật ăn uống gì vô. Một
tràng bánh hỏi thoa mở hành. Một rổ rau xà lách xanh còn
đọng nước. Tôm hùm bự tổ chảng để luôn râu luôn càng, cua đỏ
tươi nằm sấp lớp rồi một rổ mấy thứ ốc. Ốc gì lạ lắm mới
thấy lần đầu. Vỏ ốc dài dài hai miếng ép lại ló cái đuôi màu
ngà ngà ra. Tui thắc mắc:
“ Cha con cua bự quá. Con ốc gì thấy... lạ ghê ?” Cô Duy
Phong cười:
“ Hổng pải con cua, con nghẹ (* 4). Mùa nầy mùa nghẹ, ngon
lắm. Ăn đi con. Tụi pây ở “Thầy Ngòn” (* 5) đâu có mấy thứ
nầy mà ăn. Ốc nầy hổng có pán đâu, có pây nhiêu để dành nhà
ăn dồi. Nè ăn cái càng pự nè, (bà bẻ cái càng ghẹ bự đưa cho
chị em tui) con ốc nầy ăn cái đuôi nó dòn dòn ngon lắm. Ăn
đi ăn đi. Ở đây tới mùa vừa ăn vừa làm mắm gởi cho bà con.
Hiếm lắm ăn đi ăn đi”
Ăn một bụng rồi cổ còn gọt xoài ép nữa. Những trái xoài nhỏ
xíu vỏ màu xanh đậm tưỡng còn sống chừng gọt vỏ bên trong đỏ
màu cam tươm nước ngọt như đường, cây nhà lá vườn. Cô tui
nói:
“ Xoài Hà Tiên đó. Xoài mật. Người Thầy Ngòn đâu có mà ăn”
Gia đình bên nội tui thuộc gốc Triều Châu. Họ buôn bán nói
tiếng Việt rành nhưng còn xen giọng Tàu, nghe vui lắm.
Ăn xong cô tui dẫn ra chợ chơi. Đi một vòng là hết cái chợ.
Chợ Hà Tiên nhỏ thôi mà đông đúc quá. Đặc biệt có rất đông
lính. Vùng biên giới mà. Dân buôn bán đa số là người gốc
Tàu, Triều Châu nhiều lắm. Họ xài tiếng Miên pha tiếng Việt
tiếng Tàu lung tung xèng chị em tui cứ ngớ ra, có lẽ nhìn
thấy ngu lắm. Vậy mà đi tới đâu cô Ngó cũng hảnh diện cầm
tay chị em tui khoe:
“ Cháu tui ở Thầy Ngòn “dề” ăn đám “cứ”. Cháu tui còn đi
học...”
Buổi chiều trở lại nhà chú rể đặng có gì tiếp tay chút đỉnh
chớ. Mà có ai cho mấy cô Thầy Ngòn nầy rớ vô cái gì đâu. Tụi
tui ngồi ngó người ta làm đồ ăn đãi đám cưới.
Bấm nút để điều khiển nhạc
Dự tính đãi ba ngày tại nhà. Ngày đầu đãi các viên chức
chính phủ. Ngày nhì đãi bà con hai họ Ngày thứ ba đãi bạn bè
cô dâu chú rể. Nghĩa là đãi hết chợ Hà Tiên!.
Nhà trên, thấy chú rể đang tập lạy trước bàn thờ. Trời. Muốn
vợ cực quá. Thấy chú sỳ sụp lên gối xuống gối xuất mồ hôi
hột mà tội nghiệp.
Nhớ lời má dặn, chị em tui len lỏi xuống nhà dưới. Cái bếp
bình thường trở thành bếp nhà hàng. Ồn ào như chợ, mấy cô
mấy bà mấy ông vừa hàng xóm vừa thợ nấu đám cưới mồ hôi mồ
kê rớt lợt đợt kẻ đứng cong lưng người ngồi chồm hỗm bầm bầm
xắt xắt chặt chặt... nồi nào nồi nấy bự khổng lồ trên bếp
rực lửa sôi ùng ục... Mấy cái thau bự tổ chảng ngâm... tui
thấy... nấm Tàu nấm mèo nấm đông cô thì biết, còn cái thau
đựng con gì dài dài đen đen thấy mà ghê. Tui hỏi :
“ Con gì thấy ghê” Cô Hai tui nói:
“ Con đồn đột biển đó ngon lắm đám cưới nhà giàu mới đãi
ngheo”
Tư Điệu Ngọc Anh le lưỡi:
“ Giống hịt con đĩa thấy ghê quá ai dám ăn”
Cô tui cười:
“ Thì con đỉa chớ con gì. Con đỉa biển. Bây hổng ăn có người
khác ăn. Quí lắm đám cưới lớn mới có món nầy đó nghe”
Mấy cái thau ngâm tiêu hột còn xanh mướt. Tiêu non để hầm
với gà ác và bao tử heo ăn bổ dưỡng. Heo nguyên con gà cả
chuồng bong bóng cá vi cá lạp xưởng trứng gà trứng vịt đậu
xanh đậu trắng đậu vàng đậu đỏ...rau cải hầm bà lằng xắng
khấu nhiều hết biết. Vừa thấy mặt tụi tui bà mợ phất phất
tay đuổi tụi tui như đuổi tà:
“ É ... é...é... tụi bây xuống đây làm chi dơ dáy lên lầu
chơi hết đi chổ “ngừ” ta nấu nướng lên lầu ngũ đi mơi thức
sớm rước dâu ”
Bây giờ tiếc quá. Phải chi lúc đó tui ở lại theo dõi chuyện
nấu đám cưới thì bây giờ có thêm chi tiết để kể lại rồi.
Thôi đành phải le te lên lầu!
Trên lầu. Sàn ván lau bóng ngời mấy người bà con đang ngồi
bu quanh một bà mặc bộ đồ bà ba trắng mập mạp tốt người môi
thoa son đỏ tươi. Cô tui nói bả coi bói coi chỉ tay (tui
thấy bả giống bà bóng ) Đám nào cũng có mặt bả hổng đợi ai
mời. Có bả làm vui. Vui là phải, ai mà hổng khoái coi bói?
Thấy mấy bà mấy cô cười rần rần mấy đứa tui nhào vô.
Trong góc có ai đã đóng sẵn một cái phòng nhỏ xíu, là phòng
Tân Hôn. Trời. Mắc cở chết luôn. Tụi tui cùng bà con dòng họ
sẽ tạm ngủ trên gác nầy, phòng hoa chúc khít bên!!!...
Đọc Tiếp