Hội Cựu Học Sinh Trung Thu

XUÂN Ý
KHAI BÚT
TRANG BÌA
ÁO TRẮNG
CHÚC XUÂN
ĐẦU NĂM ĐÓN LỘC
BÓI QUẺ ĐẦU XUÂN
ĐỐT PHÁO GIAO THỪA
CÁC MÓN ĂN NGÀY TẾT
NGUỒN GỐC CÂU ĐỐI TẾT
NHẠC: MỪNG XUÂN ĐẾN - ĐQT
NHỮNG PHONG TỤC ĐẸP NGÀY TẾT
MÓN ĂN CỔ TRUYỀN Ở CÁC XỨ Á CHÂU
NGƯỜI CON GÁI HÙM THIÊNG YÊN THẾ
TRANG ĐIỂM DƯỚI NẮNG XUÂN
NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG TÊN
NĂM DẦN NÓI CHUYỆN CỌP
PHONG TỤC NGÀY TẾT
CON BƯỚM THIÊN THU
CHỢ HOA NGÀY XUÂN
CHUYỆN TÌNH CƯ XÁ
MÓN QUÀ ĐẦU NĂM
CON ÉN MÙA XUÂN
SỰ TÍCH ÔNG TÁO
SỰ TÍCH HOA MAI
BẦU CUA CÁ CỌP
TẾT MIỀN TRUNG
TRUYỆN NGẮN
CHUYỆN CƯỜI
HÁT SẮC BÙA
THIỆP XUÂN
THỦY TIÊN
LỊCH 2010
BÁNH TÉT 
THƠ
HCHS - TT


 

   

            Ngày xưa, nói đến khai bút là nói đến những khệnh khạng, kiểu cách: mài mực, mặc áo sống cho tề chỉnh tính giờ, coi giấc để mà Khai Bút vào lúc thuận tiện nhất của đầu năm! Đời này có cóc bút đâu mà khai với ... khẩn! Ngồi trước cái cơm pú tờ mà gõ gõ mấy cái nút chữ cả ngày kiếm cháo! Thôi thì gọi là Khai nút vậy!

 

 

     Cứ mỗi lần năm hết Tết đến, người ta đua nhau quét nhà, dọn sân, lau bụi, tắm táp, giặt giũ... gọi là Tống Cựu và may áo, sắm quần, trưng bày hoa đèn, câu đối, gói bánh ... để mà Nghinh Tân! Trong cái Tống, Nghinh đó còn rườm rà đủ thứ, đủ lễ nghi, vật dụng ... tùy theo hoàn cảnh và cái túi tiền của mỗi gia đình.

 

     C thử tò mò mà nhòm sâu vào cụm từ Tống Cựu thì ta sẽ chạm gặp lắm thứ cười ra nước mắt. Này nhé, thử coi mẹ Hói cuối làng thì biết, mụ chạy ngược, chạy xuôi, te tái dựt gấu, vá vai mà không đủ ăn. Đàn con lại nheo nhóc, thò lò mũi xanh! y thế mà vào dịp cuối năm, mụ ghé nhà nào là y kỳ chủ nhà vái mụ như tế sao không bằng! Sao thế nhỉ? Chỉ vì mụ là Thiên lôi của ông Chánh Tổng sai đi đòi nợ! Con nợ không lo liệu thanh toán cho sòng phẳng cuối năm là bỏ mẹ với mụ! Mụ kéo lũ nhóc tới, ăn dầm ở dìa ngoài ngõ cho đến phút nghinh xuân thì còn mẹ gì là xuân nữa! Nên con nợ phải mềm mỏng, dỗ ngon, nói ngọt và đấm mõm mụ chúc ít để mụ về rì-bót lại cho cụ chánh! Nhà nào biết thân biết phận thì kiếm chút lễ mọn sang cụ chánh sớm đi, thiếu là phiền đa! Tóm lại là phải tính sổ cuối năm cho nó ngon lành trước khi năm hết và tìm cách đuổi bớt đi cái sui sẻo của năm cũ!

 

Cũng thế, Nghinh Tân lại rườm rà một cách khác! Phú quí sinh lễ nghĩa mà lỵ!

 

 

     Những nhà khá giả đôi chút thì bày biện đủ thứ! Từ cái ăn, cái uống đến cái mặc! Rồi còn tiệc tùng, chén chú, chén anh! Quà cáp biếu xén đấng này người nọ ... cứ là rối canh hẹ lên! Nhưng thế mới vui! Có đi có lại mới toại lòng nhau mà lị! Những nhà giầu đã thế, nhưng nhiều khi nghèo rớt mùng tơi mà cứ phải ra vẻ mới chết chứ!

 

     N cửa thì heo gà chạy tuột từ đàng trước ra đàng sau cái vù! Hũ gạo chưa kịp đong đã cạn nó từ đầu tháng cho đến bây gi, vậy mà cứ phải khua chén, động bát cho nó có tiếng để lộng giả với hàng xóm! Thôi thì cũng an ủi nhau: Nghèo mà vui, thì hơn! Nhưng chả biết có vui thực không, hay cũng buồn thúi ruột mà cóc dám tỏ ra! Âu đó cũng là sự tế nhị vậy!

 

     Người ta thì thế, thói đời mà! Còn chúng ta đã có chi gọi là Tống cựu để Nghinh tân chưa! Người ta có mình cũng phải có cho nó phải phép chứ! Tắm táp qua loa cho nó rụng rơi bớt đi những chà chạnh, góc cạnh trong đối cách đời thường! Để rồi đón mừng năm mới bằng những vui vẻ, thuận hòa với mọi người, thế mới ngon nghe bà con Trung Thu!

 

 

      Cụ Đồ Nho

 

 

 

 


Báo Xuân Canh Dần 2010 -  Hội Cựu Học Sinh Trung Thu