Hội Cựu Học Sinh Trung Thu

 
XUÂN Ý
KHAI BÚT
TRANG BÌA
ÁO TRẮNG
CHÚC XUÂN
ĐẦU NĂM ĐÓN LỘC
BÓI QUẺ ĐẦU XUÂN
ĐỐT PHÁO GIAO THỪA
CÁC MÓN ĂN NGÀY TẾT
NGUỒN GỐC CÂU ĐỐI TẾT
NHẠC: MỪNG XUÂN ĐẾN - ĐQT
NHỮNG PHONG TỤC ĐẸP NGÀY TẾT
MÓN ĂN CỔ TRUYỀN Ở CÁC XỨ Á CHÂU
TRANG ĐIỂM DƯỚI NẮNG XUÂN
MÙA XUẦN KHÔNG ĐẾN NỮA
NHỮNG LÁ THƯ KHÔNG TÊN
NĂM DẦN NÓI CHUYỆN CỌP
PHONG TỤC NGÀY TẾT
CON BƯỚM THIÊN THU
CHỢ HOA NGÀY XUÂN
CHUYỆN TÌNH CƯ XÁ
MÓN QUÀ ĐẦU NĂM
CON ÉN MÙA XUÂN  
SỰ TÍCH ÔNG TÁO
SỰ TÍCH HOA MAI
BẦU CUA CÁ CỌP
TẾT MIỀN TRUNG
TRUYỆN NGẮN
CHUYỆN CƯỜI
HÁT SẮC BÙA
THIỆP XUÂN
THỦY TIÊN
LỊCH 2010
BÁNH TÉT 
THƠ
HCHS - TT

 

 

   Mùa Xuân năm ấy ... Cường được phép từ chiến trường về Saigon ăn Tết với trạng thái miên man không sao diễn tả nổi. Có phải chàng sẽ gặp.. Hạnh? Người con gái ở lứa tuổi mộng mơ, nàng đã dành nhiều thời giờ quý báu viết thư an ủi thăm hỏi những người lính chiến đấu xa nhà khắp nơi ...

Khi chiếc xe đò từ từ tấp vô bãi đậu, cái ồn ào náo nhiệt xen lẫn tiếng rao ơi ới quen thuộc. Dừa xiêm đây cậu Hai, dừa Long An đây anh ơi! ... Mía rim, chim cút quay, bắp nướng, trà đá, nước mía, cóc, ổi, mận , dưa hấu, hoa mai, hoa cúc , đủ loại, được bày bán xung quanh đưa chàng trở về thực tại với không khí đặc thù của ngày Tết cổ truyền dân tộc. Cảm giác buồn vui lẫn lộn, bao nỗi rộn ràng cuống quít theo mỗi bước chân.
Không như chiến trường Pleiku khói lửa sặc mùi chiến tranh. Saigon với sức sống mãnh liệt, hớn hở dửng dưng đón Tết như thế giới riêng biệt không chút xao động. Chỉ cách nhau hơn mười giờ đồng hồ mà hai mảnh đời tương phản khác xa. Mới mấy hôm trước đây vài thằng bạn đã anh dũng tiến lên và đã oanh liệt hy sinh cho chúng tôi còn có ngày nay. Đôi giòng lệ cứ chực chờ rơi xuống, thương cho lũ bạn, tạm biệt chúng mày, biết đâu một ngày nào đó không xa tao sẽ phải gia nhập vào thế giới vô hình của tụi bay…

Vẫy chiếc xe ôm hướng thẳng về khu Bà Chiểu, nơi Cường chào đời, lớn lên bằng giòng sữa ngọt ngào quê hương mẹ. Xe băng ngang con đường Công Lý. Ngôi chùa Vĩnh Nghiêm uy nghi hiện ra phía trước. Dập dìu các tà áo dài xanh, đỏ, tím, thướt tha. Biểu lộ vẻ đẹp và nét xuân duyên dáng trong những ngày đầu năm. Nơi đây đã gieo vào lòng khá nhiều kỷ niệm thời thơ ấu, mỗi mùa xuân Cường đều theo Ba Mẹ đón giao thừa, mùi trầm hương nghi ngút lao xao góc trời và cũng là chứng nhân cho một tình yêu mong manh trở thành kỷ niệm đẹp. Bởi lẽ khi biết chàng nhập ngũ, người yêu đã bị Bố Mẹ ép gả cho người khác. Được tin nàng, giữa cái nắng gay gắt nơi quân trường Cường xót xa vô vàn. Tự nhủ với lòng không biết mình còn có thể yêu nữa không? Khi trái tim vừa bị bóp nát, đã một lần tan vỡ phôi pha.
Chiếc xe ôm rẽ vô khu xóm nhỏ, ánh mắt người Mẹ hiền già nua với gương mặt chịu đựng cằn cỗi hiện ra trước mắt . Chắc hẳn đôi mắt ấy mãi đắm chìm vào khoảng trời xa xăm, mong mỏi mấy dòng chữ nơi trang thư mà con đã viết “ Xuân này con sẽ về “ nguồn an ủi vô bờ bến đang nhen nhúm ngọn lửa nhớ thương trong lòng Mẹ.

Xe đã dừng lại ở trước cửa từ bao giờ. Con Én mùa Xuân đang chập chờn, chàng lặng lẽ dúi tiền vào tay anh xe ôm rồi như một cái máy chạy đi tìm Mẹ. Giây phút thiêng liêng ấy cũng đã đến. Cường xà vào vòng tay bao la mặc cho những giọt nước mắt tuôn trào. Mẹ ngẩng đầu cao hơn, cố nhận diện ra thằng con trai mình. Mãi chập sau Mẹ mới tươi cười ôm chặt lấy chàng vuốt ve như một đứa trẻ lên ba. Rất hoan hỉ Mẹ nói:
- Cường đó hả con? Trời ơi Xuân này có con về mẹ vui quá.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi. Mẹ đợi Lâu quá sốt cả ruột . Chàng lắp bắp:
- Mẹ ơi con Cường đây , xin phép mãi mới được về thăm Mẹ.
Bịn rịn giây phút Mẹ mới nở nụ cười hiền hòa và như nhớ ra điều gì bà lật đật nói:
- Con ạ ! biết hôm nay con về có một cô gái tới đây từ sớm. Cô ấy bảo là bạn của con qua thơ từ.
Rồi Mẹ nhìn chàng .. đôi mắt như dò hỏi mọi điều?
Cường hơi lúng túng trước sự việc đột ngột này thì một âm thanh dịu dàng bên song cửa được cất lên:
- Anh Cường em là Hạnh người đã viết thư cho anh nhiều lần trong chiến dịch hậu phuơng yểm trợ tiền tuyến.
Cường sững sờ nhìn cô gái. Cô ta làm Cường cảm động quá ! Chàng cũng đang nghĩ đến Hạnh không biết giấc mơ huyền hoặc có trở thành sự thật không? Sự việc xảy ra như một phép nhiệm mầu. Đầu óc vẫn còn đang lớ ngớ thì Mẹ chàng lên tiếng cắt đứt tư tưởng thằng con trai mình:
- Con đi đường xa về chắc cũng đói rồi hả ? Vào đây Mẹ lấy bánh chưng, thịt kho trứng, con mời cô Hạnh cùng ăn cho vui. Xuân này nhà mình ăn Tết lớn con ạ!
Sau bữa ăn trưa Cường mạnh dạn hỏi Hạnh.
- Nếu tối nay Hạnh có thì giờ mời Hạnh đi chợ hoa Nguyễn Huệ với anh?
Hạnh trả lời
- Để em về xin phép Má rồi sẽ cho anh hay.

Mấy sợi nắng cuối cùng nghiêng dần nơi góc phố, nhường lại bóng hoàng hôn chực chờ đầu ngõ, trời thênh thang mây gió bềnh bồng. Cường đưa nàng đi tản bộ nhìn xe cộ dập dìu giữa thành thị xa hoa, vừa đi Hạnh vừa tâm sự. Nàng có ba người anh mang màu áo trận đã lâu chưa về thăm nhà. Hôm nay được sóng bước bên cạnh người lính trận như chàng tâm tư nàng cũng thanh thản đôi chút, niềm thương nhớ ba người anh cũng chăm chút được phần nào.

Tiếng pháo bắt đầu vang rền mỗi lúc một đều tai hơn, thỉnh thoảng một vài cây pháo đại vút cao, tiếng nổ làm Hạnh giật nẩy người, cuống quít ôm lấy tay chàng. Cường cố gắng trấn tĩnh đôi vai bé nhỏ như che chở vỗ về cái sợ hãi bỗng chốc đó.
Để tránh tiếng pháo hai đứa bước vào quán café “Bến Xưa“ ngay trên khoảng đường ồn ào ấy. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cường được dịp ngắm nhìn Hạnh chậm rãi hơn. Nàng có đôi mắt mầu hạt dẻ long lanh, hai hàng mi cong vút xinh xinh, đôi môi luôn chúm chím như đang cười mỉm, dễ thương chi lạ! Cường nhủ thầm, chết mất! Hình như trái tim mình đang rung rinh đập loạn xạ rồi thằng con trai ạ!
Vừa khuấy ly nước chanh Hạnh vừa bày tỏ:
- Anh Cường ơi, tuy mới gặp anh lần đầu nhưng em đã cảm thấy mến anh như một người thân thuộc. Anh có nhiều nét giống ba người anh của em lắm. Tuy nhiên, anh nhìn dày dạn hơn, có lẽ nhờ vào nước da xạm nắng.
Nói đến đây tự nhiên nàng bỏ lửng ... Cường vội vả, sao nữa tiếp đi cô nương ! Hạnh hơi ngần ngừ sau một cái lè lưỡi.
- Trông anh rắn rỏi như một anh hùng trong trận mạc, nhưng lại có cái nhìn từ tốn và cử chỉ điềm tĩnh lạ thường ...
Nàng nở nụ cười hơi tinh nghịch lại tiếp tục.
- Anh biết không .. ba người anh của em hẹn sẽ về mà sao em lo lắng quá, đến giờ vẫn im tiếng.
Lúc đó.. thoáng một chiếc xe nhà binh chạy ngang qua, trên xe đầy ắp những chiếc áo quân nhân sẵn sàng ra mặt trận làm lòng Cường hơi bâng khuâng ... và chàng bắt gặp trên khuôn mặt Hạnh một cái nhìn vời vợi mông lung.
Cường nói như để trấn an:
- Hạnh ơi, em đừng lo nếu Hạnh nói anh có nhiều nét giống anh của Hạnh thì chắc chắn họ cũng sẽ được may mắn như anh thôi. Xuân này anh đã được về đây với Hạnh anh nghĩ ... niềm vui của em sẽ được trọn vẹn.
Cường mang chiếc hộp nhỏ trao cho Hạnh. Cố xoay câu chuyện sang chiều hướng khác. Bên trong là chiếc khăn mùi xoa mà chàng đã cất kỹ làm quà xuân cho nàng. Hạnh mở ra mĩm cười, cảm ơn anh đã cho em “Xuân Cho Hạnh” là ba chữ thêu trên khăn. Hạnh dùng khăn mới lau những giọt nước mắt, nụ cười lại hiện trên môi. Thật hóm hỉnh Hạnh chìa tay ra khẽ pha trò…
- Em xin dâng tặng bàn tay này cho người lính sa trường, đã mang chút hương vị từ nơi núi rừng làm niềm vui cho em trong mùa xuân cô đơn.
Cường nhè nhẹ giữ lấy tay nàng mà cõi lòng bay bổng hồi hộp còn hơn những lúc chiến đấu dưới làn tên mũi đạn. Có tiếng Hạnh cười rúc rich:
- Anh có sao không, anh có khỏe không?
Cường nhủ thầm cô bé này duyên nhất là cái lém lỉnh.. biết mình đang chơi vơi mà vẫn đùa nghịch. Chàng cười cười làm tỉnh nheo mắt.
- Không hiểu sao anh thấy tinh tú đang quay cuồng. Hạnh giúp gì được cho anh không? Nàng có hơi thèn thẹn lí nhí hát vội một câu nho nhỏ trong miệng “... phút đầu gặp em tinh tú quay cuồng ...” Cường phá lên cười thật thoải mái theo tiếng hát dễ thương đó. Hình như tinh tú đang lênh đênh trong đôi mắt chàng lẫn đôi mắt nàng. Loáng thoáng khúc nhạc vàng êm dịu trổi lên trong quán cafe ...

Một vì sao sáng trong đêm lạnh lẽo
Nhạc buồn xa vắng mênh mông trần thế
Ánh mắt sáng ngời, lòng trời u tối không gian xa vời
Tìm đến với nhau cho quên hận sầu
Ngày đó lứa đôi mơ duyên tình đầu ...

Cường nhận ra bài Duyên Thề qua giọng hát Thái Thanh Không hiểu sao chàng mỉm cười sung sướng với câu hát lững lơ du dương này. Và hai người bắt đầu thân thiện hơn, đôi lòng bàn tay níu lấy nhau dung dăng trên phố Tự Do.
Hai hàng cây ven đường như rạng rỡ hơn, từng đọt lá non chụm đầu vào nhau chúc tụng cho một ngày mới, một tình yêu vừa chớm lên ngôi.

Chợ Hoa Nguyễn Huệ năm nay cũng rực rỡ hơn. Trong ngọn gió xuân các bông hoa uyển chuyển khoe sắc thầm như mời mọc nàng xuân giáng trần, hương hoa thoang thoảng quyện làn tóc biếc ríu rít trên vai chàng, ngọt lịm cánh môi nàng.
Buổi chiều mơ mộng cũng dần tan, thành phố hối hả lên đèn. Cả hai như lo sợ giờ phút chia tay, đôi mắt ngập ngừng, đôi tay bối rối, hai tà áo buông lơi lấp lửng theo ngọn gió thờ ơ ... Im lặng một lúc Hạnh dè dặt hỏi:
- Em muốn mời anh về nhà Hạnh dùng bữa cơm tết thân mật với gia đình em cho Ba Má đỡ buồn vì chưa chắc ba người anh của em về được hôm nay ….Em vẫn còn hơi thấp thỏm. Anh Cường thấy sao ?
Cường gật đầu không do dự ! Nhìn đôi mắt long lanh sũng ướt đó làm sao chàng có thể từ chối được Hạnh ơi ... em có biết anh đang bị thôi miên bởi cái vô tư vui nhộn, suối tóc buông lơi và giọng nói nữa ngọt ngào nữa tinh nghịch của em không ... cô bé tôi ơi !
Cường ôm nhẹ bờ vai mảnh khảnh cố an ủi. Con Én mùa Xuân của chàng lại hồn nhiên hót líu lo, tiện tay nàng hái một bông hoa Cúc vàng cài lên túi áo chàng rồi hóm hỉnh.
- Xin tặng chàng một Anh Dũng Bội Tinh với đầy ắp tấm lòng của người em hậu phương...”
Hai đứa bật cười khúc khích. Cường đắm đuối bên nàng da diết ươm mộng vào mơ ...
Quyết định về ăn cơm tối với gia đình Hạnh. Cường chạy chiếc xe PC màu đỏ của nàng. Hạnh ngồi phía sau thỉnh thoảng ôm lấy eo, dụi đầu vào lưng chàng, cô bé đang nghĩ gì đấy? Có dành hết giấc mộng đẹp buổi chiều hôm nay cho anh không? Hạnh thật đơn giản tánh tình rất tự nhiên không kiểu cách, không chải chuốt, như bao cô gái khác.

Ôi! Xuân nay mới thật là Xuân!
Tưởng chừng như thế gian này mãi chỉ riêng ta! Hàng cây hạnh phúc bất ngờ trổ màu xanh tha thiết. Vài hạt sương đêm lấm tấm nhỏ giọt trên má chàng, vương vưong mi nàng ... Dìu dặt gió xuân như một lời tỏ tình trong câu chuyện thần tiên cổ tích xa xưa.
Khi chúng tôi về đến nhà Hạnh đã thấy xuất hiện ba chiếc áo xanh quân phục ... Hạnh hét lớn như người vừa trúng số độc đắc. Nàng nhảy tung lên:
- Trời ơi, anh Quân, anh Khang, anh Bảo…ba người hùng của em đã về đấy à ? Nàng lại giọt ngắn giọt dài. Em cứ lo sợ ba anh có chuyện gì thì xuân này chắc em sẽ khóc ướt cả vai áo anh Cường. À, để em giới thiệu đây là Thiếu úy Cường người hùng vừa trở về từ trận tuyến.

Một chút gi đó nhẹ nhàng len lõi tận đáy lòng Cường. Ánh trăng chênh chếch ngoài trời gửi gắm hàng vạn vì sao yêu thương chực chờ nơi cánh môi chàng. Mấy ngày phép trôi nhanh như ngọn gió đùa..
Cường trở lại đơn vị mang theo hình bóng Hạnh cùng nụ hôn chất ngất thay lời hẹn ước giữa đêm xuân. Hai đứa đã tâm sự rất nhiều những mẩu chuyện thơ ngây nho nhỏ cho tới chuyện non sông cùng thông cảm chia xẻ và tìm hiểu nhau một cách nhanh chóng giữa hoàn cảnh đất nước ... anh tiền tuyến em hậu phương!
Đối với chàng hai chữ tương lai thật mịt mù, Cường không dám đặt hy vọng vào bất cứ chuyện gì, nhưng lần về phép này được gặp Mẹ và Hạnh đã cho chàng niềm tin mãnh liệt, niềm lạc quan như ánh đuốc luôn lóe sáng.
Mối tình thơ mộng chưa ấp ủ được bao lâu thì chiến trận bừng lên, non nước loạn lạc. Trong cảnh hỗn loạn mọi người di tản khắp nơi hai đứa cách xa nhau bao nỗi ngậm ngùi cay đắng khôn nguôi …

Trãi qua biết bao biến cố khó khăn, cuối cùng Cường cũng trôi dạt tới miền đất Cali ấm áp, một quê hương thứ hai. Chàng vẫn không ngừng đi tìm Hạnh hy vọng đến gần tuyệt vọng! những ngày tháng lang thang trái tim mòn mõi bên cây đàn guitar mênh mang màu nhung nhớ, chàng thơ thẩn thả hồn vương vấn ...
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ
Về đồi Sim, ta nhớ người vô bờ
Ta vẫn chờ em, dưới gốc Sim già đó
Để hái dâng người, một đoá đẫm tương tư ...

Bánh xe thời gian không ngừng luân chuyển. Con tạo xoay vần, muôn thuở trái đất vẫn tròn! Và... như một phép nhiệm mầu, vẫn là một buổi chiều xuân. Cường gặp lại Hạnh trên phố Bolsa với xiết bao vui mừng lẫn nghẹn ngào. Bao nhiêu nét vẽ mới diễn đạt được bức tranh thương nhớ của ngày tháng qua?
Thoáng nhấp môi, mấy mươi mùa xuân vun vút lướt nhanh …
Chàng vẫn thầm cảm tạ đấng thiêng liêng đã ban bố cho mình một tình yêu vĩnh cửu, một con én mùa xuân tuyệt diệu. Thật vậy ... Hạnh chính là con chim én xinh đẹp luôn ngự trị trong trái tim chàng. Nàng là cả một bầu trời sinh động, một tầm nhìn bao la về quê hương tổ quốc, luôn giúp chàng đạt được bao nhiêu mơ ước trong chuỗi ngày còn lại.
Nhớ thuở xa xưa Cường không biết cầu nguyện là gì, mỗi khi nghe Mẹ lâm râm chàng chỉ biết im lặng ... Từ dạo được gặp Hạnh và mùa xuân năm ấy nàng chấp đôi tay bé nhỏ nguyện cầu cho Cường được bình an trở về ... Chàng không sao quên được. Ngay cả khi còn chiến đấu ngoài mặt trận với tấm bản đồ chỉ huy trên tay vào mỗi đợt tấn công, mạng sống treo trên đường tơ kẽ tóc chàng vẫn miên man tới hình bóng, đôi mắt và lời cầu nguyện đầu xuân của nàng ...

Cầu cho quê Mẹ rạng ngời
Cầu cho hai đứa muôn đời bên nhau ...

Vâng ! Họ đã được bên nhau .. chiều hôm nay màu hoàng hôn đong đầy bên tiếng cười rộn rả hương xuân Cường đưa nàng tới ngôi chùa gần nhà đón giao thừa. Mỗi cánh hoa mai, mỗi bông hoa cúc, mỗi làn hương khấn nguyện lung linh trong ánh mắt là mỗi nụ hôn nồng ấm dành cho nàng, cho quê hương, cho vành môi chan chứa tình hồng mãi mãi thì thầm bên nhau …
Dặt dìu con Én mang mùa xuân tới ... đượm làn khói yêu quay quắt tâm hồn …

   

   Hà & MaiLy - Cali trời vào xuân...

 

 

Báo Xuân Canh Dần 2010 -  Hội Cựu Học Sinh Trung Thu