|
|
Bữa
nay, bạn hãy cùng tui theo luồng gió như gió sao chổi của Super Man bay ngược
vòng quay của trái đất để cùng trở về lứa tuổi thơ ngây…
Tuổi đuổi hoa bắt buớm.
Trong cái cư xá Cộng Hòa, thành Ô Ma cũ nằm trên đường Cộng Hòa, Saigon, đa số
các gia đình, nhà nào cũng đông con.
Hình như đông con mới được vô ở trong nầy. Nhà tui có bảy đứa. Tui nhớ nhà kế
bên tay trái là căn bìa hai vợ chồng Thầy Cô Tám có một trai và năm đứa con gái.
Sanh năm một hay sao mà năm đứa con gái tụi nó đều đều một cở. Hình như tuổi từ
sáu trở xuống. Tui hổng nhớ mặt của cha mẹ mà chỉ nhớ mặt mấy đứa nhỏ. Tụi nó
đặc biệt có làn da trắng tinh, trắng như Nhựt Bổn. Má nó cắt cái mái hiên trên
trán bằng ngang rồi hai bên tóc mai cũng cắt bằng, phía sau lưng cũng cắt bằng,
nhìn ngang như có ba từng, kiểu lạ lắm, mà dễ thương.
Phi là anh cả, con riêng của cô Tám. Năm đó Phi có lẽ vừa
mới 16. Cũng học trường tư, cũng học dở ẹt như tui. Phi có một nét đẹp, người
miền Lục Tỉnh như má tui hay nói là “mặt rôm”; nói theo văn chương là đẹp thanh
tú; tui thì nói nó đẹp “chai”. Phi hơn tui một tuổi mà cũng còn trẻ con
lắm. Ưa qua nhà rủ tui ra ngoài “vườn” chơi bẻ hoa bắt bướm (vườn rau trước nhà
tui đó mà).
Bẻ mấy loại bông dại cầm cho một bó, rượt bắt buớm. Hay
buớm ruợt mình vì mình cầm bó bông? Có đủ loại buớm. Phi hay lắm, rành về buớm.
Y ta có cây vợt cán dài. Vớt con nào dính con đó. Thấy tui cười khoái trá Phi
hãnh diện.
Có lần gom đuợc những con bươm bướm nạn nhân của hai đứa lại rồi Phi nói tên
từng loại bướm theo từng màu sắc của nó. Những con buớm nhỏ màu xanh biếc, cánh
mỏng dánh đập chập chờn , con màu vàng tuơi như lá vàng, con màu trắng tinh như
bông bưởi, con nầy bự hơn cánh màu tím xanh thăm thẳm, tím như màu hoa Pensé…
Phi chỉ từng con nói:
- Đây là con Kim Điệp Phấn, Hồng Điệp Phấn, Thanh Điệp Phấn, Lục Điệp Phấn, Bạch
Điệp Phấn… tới chừng cầm một con buớm bự thiệt là
bự, lớn hơn lòng bàn tay người lớn, màu nâu sòng điểm dấu đen, Phi ngưng, tui
hỏi:
- Còn con nầy tên gì?
Phi cười trả lời liền, nói lớn gằn từng tiếng một:
- Con BUM BÚM BÀ!
Nói chữ “Bà” nó gầm gừ đưa cái bản mặt sát vô mặt tui rồi cười ngất làm tui nổi
sùng! Tui đập cho hắn một cái thiệt mạnh lên vai xiểng niểng.
Phi vừa né thoát tầm tay tui vừa nói:
- Vậy chớ muốn nó tên gì? Bà chằng? Buớm gì mà bự như con dơi, làm gì có tên cho
đẹp được, hả hả hả…?
Phi hỏi nếu tui muốn giữ mấy con buớm ép với bó bông thì nó chỉ cách cho. Tui
khoái quá, trúng mối! Hỏi cách gì, Phi cầm con buớm, lấy móng tay ngắt cái đuôi
nhọn nhỏ xíu ra, con buớm giẩy tê tê cánh đập lia lịa, Phi tỉnh bơ vừa đè vừa
vuốt một cái nhẹ, ruột gan gì tuôn ra… Tui bất ngờ quá, chỉ kịp nói ý ẹ, là con
Thanh Điệp Phấn, Bạch Điệp Phấn, Kim Điệp Phấn, Hồng Điệp Phấn, Bà Bà Phấn, đã
trở thành những con Ngủm Cù Đèo Phấn hết trọi.
Con trai ác thiệt!
Khi tui nói Phi ác quá hà, Phi trợn mắt nhìn tui lạ lùng, nói:
- Vậy chớ, muốn ép buớm, hổng làm cho sạch bụng để nó lòi ruột lem tùm lum trong
sách à?
Phi nói có lý tui đâu cãi đuợc, nhưng vẫn thấy trong bụng làm sao ấy… Và ham mấy
con buớm quá, tui ép liền vô mấy cuốn sách, cùng với mấy cái bông. Thương nhứt
là một con bướm trắng. Giữ lâu lắm.
Có lần Phi hỏi tui lớn lên muốn làm nghề gì. Tui nói làm ca sĩ. Phi cuời, nói:
- Phi làm lính.
Tình bạn của chúng tôi, bạn đúng nghĩa bạn dù là con trai và con gái đó, thiệt
là trong trắng. Tui coi Phi như một đứa bạn gái, Phi coi tui như một đứa bạn
trai. Nghĩa là hai đứa như Hydro vớI Oxy hết hợp lại thành nuớc, chất dung
môi cho vạn vật. Hai đứa hạp với nhau hết sẩy.
Một ngày nọ Phi nói Phi đăng lính.
Tui hỏi:
– Sao vậy Phi? Người ta trốn lính tùm lum, sao Phi lại đi tình nguyện, đợi nó
bắt đã. Chưa có bằng cấp gì, Phi làm lính trơn, lính quèn, binh nhì, ra trận à?
Phi cười. Không nói gì. Phi hay cười. Cười nheo mắt. Con trai mà Phi có cặp lông
mi dài, đen, như mắt nhung. Phi nói chừng nào thành ca sĩ nhớ lên tiền đồn hát
cho Phi nghe nha. Phi thích bản Phiên Gác Đêm Xuân. Nhớ nghe. Nhớ chớ.
Bẳng đi một thời gian tui không nghe tin tức gì của Phi.
…
Năm 1963 là một năm quá sức sôi động. Chính trị lộn xộn. Tôn giáo tranh đấu mạnh
mẽ. Bãi khóa, biểu tình. Biểu tình, bãi khóa. Sự học hành gián đoạn nhiều. Cứ
giới nghiêm rồi giới nghiêm. Thiết quân luật rồi thiết quân luật.
Ngày Thượng Tọa Thích Quãng Đức tự thiêu ở góc đường Lê văn Duyệt, là ngọn lửa
cuối cùng đốt cháy cả một chế độ, chấm dứt nền Đệ Nhứt Cộng Hòa. Một trang sử
lật qua. Tháng 11 Tổng Thống Ngô Đình Diệm và Cố Vấn Ngô Đình Nhu bị ám sát chết.
Vài tuần sau Tổng Thống Mỹ, Kennedy cũng bị ám sát chết.
Lúc đó trong trường tui đang bận rộn với nhóm Thi Văn Đoàn do một anh bạn cổ
động. Mãi mê với văn thơ nhạc, để cho đầu óc bớt sợ hãi chuyện nồi da xáo thịt
của người lớn. Một hôm được tin Phi chết rồi. Ra trận đầu tiên. Như sét đánh bên
tai. Tôi tức. Tôi tức Phi.
Tui chưa được thấy Phi trong bộ đồ trận. Tui chưa lên tiền đồn hát cho Phi nghe.
Sao Phi đi sớm quá vậy? Phi mới mười mấy tuổi thôi mà. Có lẽ vì vậy mà sau nầy
tui không thích làm nguời yêu của lính. Làm nguời bạn, làm nguời em gái hậu
phương là quá lắm rồi.
Cho tới bây giờ, mái đầu đã len lén tóc bạc mà mỗi lần nhớ tới Phi, nguời bạn
nhỏ của tui, tim nhói đau, nỗi đau sâu thăm thẳm, nước mắt mà thắm thía gì!
Phi ơi. Tình bạn ngắn ngủi trở thành thiên thu.
Trương Ngọc Bảo Xuân
|